Mưa vẫn rơi hai, ba canh giờ. Đợi đến khi trời tối mới thật sự dừng lại, hai người đã sớm nghỉ ngơi chỉnh đốn xong xuôi, mưa tạnh liền tiếp tục lên đường.
Bởi vì Trích Tinh lâu đuổi giết, Thẩm Nhạn đã trì hoãn không ít thời gian. Nay cách lời hẹn một tháng ở núi Bạch Loan chỉ còn vài ngày, làm hắn không thể không nóng lòng.
Ngày đó Cam Tam Lang độc thân lên núi Bạch Loan gây họa lớn như vậy, nếu không phải hắn và Lăng Vân công tử đánh cược, sợ là sẽ lập tức đao kiếm chạm nhau.
Nhưng nay nghĩ lại, chỉ sợ lúc ấy Ngụy Lăng Vân đã biết mình không thể đến nơi hẹn mới có thể làm ra vẻ quang minh chính đại như vậy.
Có một vòng lại một vòng cạm bẫy này, không khó nhìn ra Trích Tinh lâu đang muốn đưa Cam Tam Lang vào chỗ chết.
Làm bằng hữu tốt nhất của Cam Tam, sao Thẩm Nhạn chịu nghỉ ngơi một nửa khắc?
Bởi vậy hai người một buổi không ngủ, không quản ngày đêm chạy hơn trăm dặm. Mãi đến gần chính Ngọ, Nghiêm Mạc dẫn đầu dừng chân trước.
– Nghiêm huynh?
Thẩm Nhạn có chuyện trong lòng, nhưng cũng nhìn động tác người bên cạnh. Nghiêm Mạc dừng chân lại, hắn cũng lập tức ngừng theo quay đầu hỏi.
– Đi mệt mỏi, tìm một chỗ qua sông đi.
Giọng Nghiêm Mạc lạnh lùng, có chút không cho cự tuyệt.
Thẩm Nhạn không khỏi sửng sốt, thế nhưng mắt nhìn bờ sông ngay cách đó không xa, nở nụ cười:
– Đúng vậy, sông nơi này tương đối nhỏ, là chỗ tốt qua sông.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhap-vong/1858324/chuong-33.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.