Ninh Diệc Duy nóng mặt, không nói một lời nhảy dựng lên, muốn thừa lúc Lương Sùng sơ suất cướp điện thoại lần nữa, cuối cùng vẫn chẳng xoá được cái video đó.
Lương Sùng thản nhiên quăng điện thoại một bên, nhẹ nhàng chống đỡ đôi tay khua khoắng của Ninh Diệc Duy, miệng thì nói "Cái này có gì đâu", còn bôi nhọ cậu "Xâm phạm riêng tư cá nhân", "Biết pháp mà lại phạm pháp".
Ninh Diệc Duy nỗ lực trong chốc lát, ngừng tay, tự mình an ủi: "Thôi, so thể lực thì em kém anh."
Lương Sùng nghe ra cậu ý tại ngôn ngoại, bóp mặt buộc cậu giải thích cho rõ lời này.
Tình huống như vậy phát sinh không biết bao lần, Ninh Diệc Duy sớm đã học được cách đối phó với hắn, cậu thở dài, hỏi một đằng trả lời một nẻo quan tâm Lương Sùng: "Dì chẳng bảo anh về ngủ sao, bao lâu rồi anh không ngủ?"
Cậu nhích gần Lương Sùng, giơ tay sờ mó làn da hắn, tiếc hận nói: "Dưới mắt quầng thâm dày đặc, chứng tỏ anh cần --"
Lương Sùng kéo tay cậu ra, xin thứ cho kẻ bất tài nói: "Ngưng."
Ninh Diệc Duy không ngồi về chỗ, vẫn nhìn Lương Sùng sát rạt, hỏi hắn lần nữa: "Anh rốt cuộc bao lâu rồi không ngủ?"
Lương Sùng nghĩ ngợi, buông tay Ninh Diệc Duy, qua loa nói, "Từ lúc đến đây chưa ngủ lần nào."
"Vậy sao được!" Ninh Diệc Duy kinh hãi, "Mau mau ngủ đi."
Ninh Diệc Duy đứng lên, túm cánh tay Lương Sùng lôi hắn dậy, kéo hắn về phía cầu thang.
Lương Sùng cao to, đi đường còn ôm ôm dựa dựa, Ninh Diệc Duy kéo hắn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhap-thuy-chi-nam/1801875/chuong-30.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.