Bị Lương Sùng nhìn trừng trừng bằng ánh mắt xa lạ, chân Khổng Tổng mềm nhũn. Nó thử biện giải: “Không phải, anh, em căn bản không chạm vào nó……”
—— là Ninh Diệc Duy đánh em.
“Cậu nói gì với em ấy,” Lương Sùng hoàn toàn không dao động, mặt lạnh tanh chất vấn nó, “Có phải cậu cảm thấy Ninh Diệc Duy rất dễ bắt nạt không?”
“Không phải……”
“Khổng Tổng, không có Khổng Thâm Phong, cậu tính là thứ gì?” Lương Sùng bình thản nói với Khổng Tổng.
Ánh mắt lẫn lời nói của hắn đều không quá gay gắt, nhưng đủ khiến Khổng Tổng sởn tóc gáy.
Chỉ là Khổng Tổng không hiểu nổi, Lương Sùng quen biết Ninh Diệc Duy thế nào, tại sao vì Ninh Diệc Duy mà đối xử với nó như vậy. Nó là em họ Lương Sùng, có quan hệ huyết thống; Ninh Diệc Duy mới đúng là cái loại “thứ gì”, trừ thông minh hơn nó một chút thì có chỗ nào sánh bằng nó chứ, mỗi ngày cùng Chu Tử Duệ lượn qua lượn lại như hai con chó đần ngứa hết cả mắt; thời điểm nó quen Lương Sùng, Ninh Diệc Duy chắc còn đang đào bùn ở quê.
Một Ninh Diệc Duy thôi mà, sao Lương Sùng đến nỗi trở mặt với nó?
“Anh,” Cổ họng Khổng Tổng chua chát, tầm nhìn phủ kín một màn sương, “Không phải như anh nói đâu.”
“Bố cậu không hỏi cậu, vậy để tôi,” Lương Sùng như thể không nghe thấy lời Khổng Tổng, hoà hoãn mà rõ ràng đặt câu hỏi, “Có định đổi trường không?”
“Em không đổi!” Khổng Tổng mất khống chế hét lên, lại tuyệt vọng nghiến chặt khớp hàm, nỗ lực khiến giọng mình có
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhap-thuy-chi-nam/1801862/chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.