Đêm, sâu mà ngưng trọng, cắn nuốt tất cả mọi thứ. Không biết mây đen từ đâu kéo tới, đè thấp cả bầu trời. Chỉ chốc lát sau, mưa nhỏ cứ thế hạ xuống bên dưới.
Trên tiểu lầu lặng yên, Hoa Vô Tình đang dựa vào lan can mà ngồi. Mưa phùn theo làn gió vương vãi khắp những sợi tóc lưa thưa trước mặt hắn. Dáng người thanh nhã, đường nét sắc sảo, những giọt mưa long lanh trên mặt khiến hắn tăng thêm phần u sầu. Dường như ở một tầng sâu thẳm nào đó trong tâm hồn tưởng chừng đầy bản lĩnh kia đang dần kích động, sóng gió bắt đầu nổi lên.
Một bên là một bình rượu làm bằng bạch ngọc. Rượu ngon cảnh đẹp không làm cho Hoa Vô Tình mảy may say sưa. Mượn rượu tiêu sầu, sầu lại càng sầu.
Hoa Vô Tình nhẹ nhàng cười, nét cười mang theo đau khổ. Ánh mắt thâm thúy của hắn di chuyển đi không biết đang nhìn theo cái gì trong bóng tối mờ mịt ngoài kia.
“Chu đại nhân, quốc cữu gia phái người tới hỏi ngài khi nào thì trở về !” Một người đi tới, cúi đầu, nhẹ giọng hỏi.
Hoa Vô Tình phục hồi tinh thần, nhìn hắn, ngẫm lại ý tứ trong lời nói ban nãy thì mới hiểu được hắn ta đang nói chuyện với mình.
“Ngươi đi báo lại, hai ngày nữa ta sẽ về.” Hoa Vô Tình thản nhiên nói.“Chu đại nhân”? A, dường như hắn đã quên mất tên thật của mình từ lúc nào.
Nhưng mà có một chuyện hắn không bao giờ quên, vẫn ghi nhớ hết sức rõ ràng. Cho dù nhiều năm như vậy, cho dù hắn có cố gắng bao nhiêu thì nó vẫn luôn hiện hữu trong ký ức.
Hoa Vô Tình vươn tay, mở lòng bàn tay ra hứng lấy mưa bụi ngoài kia. Mưa phùn nhè nhẹ hóa thành những bông hoa tuyết đầy trời. Tại sương mù đầy tuyết trắng đó hé lộ ra một khuôn mặt trẻ con bị gió lạnh thổi nên đỏ rực, lông mi thật dài còn vướng mấy bông tuyết trắng phau. Ánh mắt y long lanh tinh nghịch khác hẳn với những đứa trẻ khác. Vẻ mặt kiêu ngạo, cự tuyệt mọi người tới gần. Nhưng loại lạnh lùng đó càng khiến người ta chú ý tới y nhiều hơn.
Nhớ tới đó, trên mặt Hoa Vô Tình lộ ra một nụ cười tự nhiên, tâm trạng trống rỗng như được lấp đầy sau đó. Đáng tiếc, đáng tiếc tất cả chỉ là những chuyện đã xảy ra, không thể nào quay trở lại được nữa. Tại sao y lại nhẫn tâm bỏ lại tất cả mà ra đi như thế, thậm chí còn không chừa lấy cho hắn một cơ hội. Hắn cố gắng quất roi thúc ngựa chạy thục mạng từ quan ải trở về mà chỉ đổi được thân thể lạnh như băng của y.
Hoa Vô Tình gắt gao nắm chặt quyền, móng tay găm vào trong thịt. Hắn hận chính mình, cười nhạo mình là một kẻ không thể định đoạt được cuộc sống của bản thân, không thể lựa chọn cách khác, trơ mắt chui vào lồng giam của luân lý trần thế.
Hắn đã từng nhiều lần tự hỏi. Tử hỏi rằng nếu như hắn có thể sớm từ bỏ cái nhà kia mà dẫn y cùng đi hoặc nếu hắn không giao phó y cho ca ca của mình thì bọn họ có thể có kết cục ngày hôm nay không?
Ánh mắt Hoa Vô Tình lại tiếp tục di chuyển về phía bóng tối khi nãy, bóng tối mà hắn chăm chú nhìn đã lâu. Không thể là nơi khác vì những nơi ấy đèn đuốc sáng trưng, chỉ có bên kia là tối tăm… tối đến đáng sợ…
Có lẽ chính mình lại sai lầm rồi, bọn họ rõ ràng là hai người hoàn toàn khác nhau. Họ chỉ có bề ngoài tương tự còn tính cách cùng suy nghĩ không hề giống nhau một chút nào. Nhưng mà, tại sao khi nhìn thấy người kia thì y lại gợi lại trong mình nhiều hoài niệm như vậy? Chẳng lẽ, chính mình còn có kỳ vọng một tia may mắn sao? Một người đã chết còn sống lại thế nào được đây?
Giọt nước ấm áp lướt qua hai má lạnh như băng. Duy, ngươi đang trả thù ta sao? Ngươi đem ngọc bội gia truyền của mình cho người kia, còn đem y tới bên người ta. Ngươi đang muốn thử thách ta, ngươi muốn xem ta xử trí như thế nào có đúng không?
Duy, ngươi muốn ta phải làm sao? Ta nên làm sao đây?
Bỗng nhiên, trong bóng đêm hắc ám trống vắng đó lại loe lói một ánh sáng màu cam. Hoa Vô Tình hoảng hốt, chưa kịp suy nghĩ gì đã vội lao xuống lầu chạy về phía ánh sáng đó.
Cành trúc lay động, chỉ thấy trên bóng chiếc cửa sổ cạnh đó đúng là có một dáng người.
Khóe miệng Hoa Vô Tình có hơi co rúm, bất chấp hết thảy đẩy cửa mà vào. Vừa vào cửa, lại ngây ngẩn cả người. Chỉ thấy người đang cầm bút bên bàn giấy cũng kinh ngạc nhìn lại hắn. Hơn nữa, y còn nhanh chóng giấu tờ giấy đang viết vào sau lưng, sắc mặt xấu hổ mà khẩn trương :“Ngươi, sao ngươi lại tới đây?”
Hoa Vô Tình hơi hơi nhíu mày, si ngốc nhìn người nọ một lúc lâu mới lấy lại được bình tĩnh. Hắn lớn tiếng quát “Ngươi tới căn phòng này làm gì?”
Hạ Vũ Thiên đáp theo cảm tính “Phòng này thì sao? Có gì mà ta lại không tới đây được?”
Hạ Vũ Thiên vốn có tật giật mình, không phải là sợ mình tới nơi không nên đến mà vấn đề là tờ giấy y đang giấu sau lưng. Y muốn học mấy người trong phim truyền hình, trước khi đi phải viết thư từ biệt để lại. Cục diện phát triển tới giờ phút này quả thực đã ngoài tầm kiểm soát của y, lại còn thêm cái loạn phong lưu với ba người nam nhân này, quả thật Hạ Vũ Thiên không thể chịu đựng thêm nữa. Chắc chắn là mọi chuyện sẽ chẳng thể có kết cục tốt đẹp, đi sớm chừng nào hay chừng đó. Nhưng nếu cứ bỏ đi như thế xem ra có phần vô trách nhiệm nên Hạ Vũ Thiên muốn viết vài chữ giải thích cho Long Hạo và Hoa Vô Tình một chút, tất nhiên là không thể cho Sở Vấn Điệp biết được nên y mới trốn tới đây, viết xong mới thông báo cho Sở Vấn Điệp.
Thế mà chỉ mới hạ bút đã bị Hoa Vô Tình bắt gặp. Chẳng lẽ mạng mình đúng là mạng sao chổi sinh nhầm ngày? Hạ Vũ Thiên thật cẩn thận nhìn Hoa Vô Tình. Chỉ thấy hắn tựa vào cửa, thở hổn hển vỗ nhẹ lồng ngực của mình.
Hạ Vũ Thiên nhìn bộ dạng kỳ quái của hắn, không rõ nguyên cớ. Hạ Vũ Thiên chỉ tùy tiện tìm một căn phòng trống mà thôi, làm sao y biết được đây chính là thư phòng trước đây của Tào Duy. Tuy Hoa Vô Tình chưa tới đây nhưng chắc chắn hắn cũng đã tra xét địa hình rất kỹ càng. Đối với Tào Duy, Hoa Vô Tình vĩnh viễn cũng không bỏ được sự quan tâm lo lắng dù chỉ là một chi tiết nhỏ đi nữa, cho dù đã nhiều năm trôi qua như vậy.
Hạ Vũ Thiên ho khan một tiếng, nhìn nhìn Hoa Vô Tình. Hắn đến tột cùng là làm sao vậy? Khóe mắt kia rõ ràng phiếm hồng, chắc chắn là mới vừa khóc. Có phải hắn lại nghĩ tới Tào thiếu gia hay không? Thật đúng là si tình a! Ai!
“Hoa Vô Tình, sự tình trước kia trôi qua thì để cho nó đi qua đi. Hiện tại, ngươi cứ sống cho thoải mái một chút, nghĩ ngợi nhiều như vậy làm gì.” Hạ Vũ Thiên rầu rĩ nói. Nhưng mà y đã quên uốn lưỡi bảy lần, lời nói vừa rồi có khác gì càng thêm đả kích, khoét sâu nỗi đau trong lòng của người khác.
Hoa Vô Tình lạnh lùng nhìn y, cũng không nói câu nào.
Hạ Vũ Thiên rụt cổ hối hận, y nhanh nhảu “Thôi thì ta đi trước vậy.” Cầm lấy bút lông, vò nát tờ giấy, Hạ Vũ Thiên muốn nhanh chóng thoát khỏi không khí nghẹt thở nơi đây. Nhưng khi đi ngang qua Hoa Vô Tình lại bị hắn nắm chặt lấy cổ tay.
“Làm, làm gì?” Hạ Vũ Thiên lắp bắp nói. Y ngửi thấy được trên người Hoa Vô Tình toàn mùi rượu, chắc chắn hắn đã uống không ít, đừng có nói là ngươi mượn rượu mà làm càn nhé.
“Duy, từ trước tới giờ Tào Duy chưa từng nói cho ngươi nghe chuyện của hắn lúc trước?” Hoa Vô Tình nhìn Hạ Vũ Thiên hỏi.
“Hở?” Hạ Vũ Thiên ngẩn người. Rốt cuộc là chuyện gì xảy ra? “Hắn, hắn nên nói cho ta biết sao?”
Hoa Vô Tình cười lạnh nói: “Ngươi chẳng lẽ không biết hắn đã đưa cho ngươi ngọc bội gia truyền của mình nếu không thì sao ngươi có thể an an ổn ổn ở trong Tào phủ thay thế thân phận của hắn?”
“Thì ra là như vậy a!” Hạ Vũ Thiên sờ sờ mặt. Nói: “Nhà bọn họ chẳng lẽ ngay cả con cũng nhận lầm? Chúng ta rất giống nhau sao?”
Chưa nói hết nhưng có cho tiền thì Hạ Vũ Thiên cũng không dám nói nữa vì chỉ nói tới đó thôi y đã phát hiện cổ tay mình bị xiết chặt hơn, đau, rất đau.
Bỗng nhiên, Hoa Vô Tình buông tay ra rồi ôm lấy Hạ Vũ Thiên, dùng tay mạnh mẽ khống chế cằm của y, nhìn y chằm chằm. Thật ra hai người bọn họ vốn đã không giống nhau, nhưng tại sao ta lại luôn cố tình không nhận ra điều đó, cố tình bỏ qua thái độ trêu đùa bỡn cợt của người này mà cho rằng y chính là Duy.
Hạ Vũ Thiên bị hắn làm cho đau, trừng mắt vặn lấy bàn tay đang nắm cằm mình ra, lớn tiếng nói:“Ta cũng không…… phải là thế thân của hắn. Ngươi nhìn rõ cho ta…… Chết tiệt.”
“Hừ.” Hoa Vô Tình lạnh lùng “Ngươi ngụy trang rất khá thôi. Nếu không phải nhặt được ngọc bội kia, ta còn cứ nghĩ hai ngươi chính là một người!”
“Ta, quả thực ta không biết hắn. Tin hay không tùy ngươi. Chuyện đã qua, ngươi so đo nhiều như vậy cũng vô ích. Ngươi mau thả ta ra. Mẹ nó.” Hạ Vũ Thiên nói.
Hoa Vô Tình dùng một chút lực, đem Hạ Vũ Thiên đẩy lên trên cửa.
“Tất cả đều được an bài từ trước có phải không? Hắn muốn ngươi khiến ta phải đau khổ? Hắn bảo ngươi làm như vậy?” Dáng vẻ Hoa Vô Tình gần như điên cuồng.
“Ta nghĩ ngươi đang say, mẹ nó điên rồi! Ta đã làm cái gì?” Hạ Vũ Thiên muốn cười nhưng cười không nổi, từ vị trí của một người bị hại, giờ đây y đã trở thành tòng phạm.
“Ha ha ha, ngươi muốn dùng cách này để giúp hắn tra tấn ta?” Theo lời nói của Hoa Vô Tình, mùi rượu xộc thẳng vào mũi Hạ Vũ Thiên “Dùng trò xiếc vụng về này để đối phó với ta?”
Hắn đã say, say từ lâu rồi. Từ sau khi người nọ chết, mỗi ngày hắn đều sống trong mơ màng, trong điên loạn, không còn muốn quan tâm tới bất cứ chuyện gì nữa. Nhưng tại sao? Tại sao chuyện này lại xảy ra. Tại sao người đối diện với hắn lúc này lại xuất hiện? Sao y lại có vẻ ngây thơ, không hề biết gì cả làm cho hắn nhớ tới bóng dáng kia, khiến hắn không thể buông tay.
“Ngươi tỉnh táo lại cho ta……” Hạ Vũ Thiên hung hăng mắng. Nhưng Hoa Vô Tình lại điên cuồng hôn y, khớp hàm nghiến chặt của Hạ Vũ Thiên bị bàn tay thô bạo kia mở ra, đầu lưỡi linh hoạt xâm nhập vào, thoải mái liếp mút lung tung khắp khoang miệng hoàn toàn không cho Hạ Vũ Thiên y có cơ hội thở dốc một hơi. Hương vị rượu thơm ngát quyện lẫn một chút mùi vị nam tính chạy thẳng vào yết hầu càng khiến cho người ta mềm nhũn cung mê say.
Thật vất vả, Hạ Vũ Thiên mới thoát khỏi đợt cường bạo của Hoa Vô Tình, y nhanh tay nắm một quyền đánh thẳng vào mặt hắn. Hoa Vô Tình không hề né tránh, bị một cú đấm rất mạnh vào má, hắn ngã ngay, đổ gục xuống sàn nhà.
“Ngươi mau chóng mà tỉnh táo lại đi.” Hạ Vũ Thiên nói. Y nhìn Hoa Vô Tình, cái miệng của hắn đã trào ra một chút máu tươi. Dáng vẻ ấy làm cho Hạ Vũ Thiên không thể nào phát hỏa thêm được, y nói “Nếu đã sơm biết ta không phải là hắn, còn cố tình làm những chuyện như vậy làm gì?”
“Đúng vậy, ta muốn gì? Hắn đã chết, cho dù có làm gì thì hắn cũng không sống lại được nữa.” Hoa Vô Tình thì thào tự nói, sự thật phũ phàng như cứa từng nhát dao vào con tim hắn.
“Ôi chao!” Hạ Vũ Thiên thở dài một hơi. Đáy lòng y cũng bắt đầu có một áp lực không lời “Ta nói lại một lần cuối. Ta không phải Tào Duy cũng không biết Tô Thanh Sơn gì đó. Về phần tại sao mọi chuyện lại như ngày hôm nay thì ta cũng không biết. Ta nghĩ, cứ coi như mọi chuyện trước kia chưa từng xảy ra là tốt nhất. Ngay ngày mai ta sẽ rời khỏi nơi này.”
Hạ Vũ Thiên nói xong, bước nhanh ra ngoài, hòa mình vào cơn mưa phùn mênh mông mỗi lúc một to hơn. Y muốn làm cho đáy lòng hỗn loạn, lạnh lẽo của mình có cơ hội được ổn định một chút. Y nghĩ tốt hơn hết là mình nên từ bỏ tất cả, hoàn toàn thoát khỏi cái bóng của Tô Thanh Sơn.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]