Đêm, sâu mà ngưng trọng, cắn nuốt tất cả mọi thứ. Không biết mây đen từ đâu kéo tới, đè thấp cả bầu trời. Chỉ chốc lát sau, mưa nhỏ cứ thế hạ xuống bên dưới.
Trên tiểu lầu lặng yên, Hoa Vô Tình đang dựa vào lan can mà ngồi. Mưa phùn theo làn gió vương vãi khắp những sợi tóc lưa thưa trước mặt hắn. Dáng người thanh nhã, đường nét sắc sảo, những giọt mưa long lanh trên mặt khiến hắn tăng thêm phần u sầu. Dường như ở một tầng sâu thẳm nào đó trong tâm hồn tưởng chừng đầy bản lĩnh kia đang dần kích động, sóng gió bắt đầu nổi lên.
Một bên là một bình rượu làm bằng bạch ngọc. Rượu ngon cảnh đẹp không làm cho Hoa Vô Tình mảy may say sưa. Mượn rượu tiêu sầu, sầu lại càng sầu.
Hoa Vô Tình nhẹ nhàng cười, nét cười mang theo đau khổ. Ánh mắt thâm thúy của hắn di chuyển đi không biết đang nhìn theo cái gì trong bóng tối mờ mịt ngoài kia.
“Chu đại nhân, quốc cữu gia phái người tới hỏi ngài khi nào thì trở về !” Một người đi tới, cúi đầu, nhẹ giọng hỏi.
Hoa Vô Tình phục hồi tinh thần, nhìn hắn, ngẫm lại ý tứ trong lời nói ban nãy thì mới hiểu được hắn ta đang nói chuyện với mình.
“Ngươi đi báo lại, hai ngày nữa ta sẽ về.” Hoa Vô Tình thản nhiên nói.“Chu đại nhân”? A, dường như hắn đã quên mất tên thật của mình từ lúc nào.
Nhưng mà có một chuyện hắn không bao giờ quên, vẫn ghi nhớ hết sức rõ ràng. Cho dù nhiều năm như
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhap-cung-vi-tac/3060235/chuong-51.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.