Ngươi nói thực đơn giản, muốn đem liền đem nó đi coi như ta chưa từng có đứa con này. Đây là đạo lý gì?” Hạ Vũ Thiên nghe được thanh âm nổi trận lôi đình của Tào lão gia. Cả người y run lên, giật bắn cả mình. Hoa Vô Tình a Hoa Vô Tình ngươi lại mang tới cho ta phiền toái gì nữa đây? Thật là, có muốn sống yên ổn một ngày cũng không được nữa mà.
“Ha ha.” Một trận cười thản nhiên mang theo nét châm chọc vọng vào lỗ tai Hạ Vũ Thiên.
Hạ Vũ Thiên đã dần có một khái niệm về tiếng cười của Hoa Vô Tình. Như lúc này đây, y đang đứng ngoài nhưng vẫn có thể tưởng tượng được nét mặt dịu dàng tươi cười đầy thâm thúy của hắn. Nụ cười đó tuy rằng ôn hòa vô cùng nhưng ẩn đằng sau vẻ đơn thuần ấy là một tâm tư không thể nào lường trước được. Hạ Vũ Thiên cũng đã từng thấy Hoa Vô Tình khóc. Trước đó, y cứ tưởng nam nhân này luôn thông suốt mọi chuyện tới nỗi bách độc bất xâm nữa chứ.
Tươi cười, đó chính là chiếc mặt nạ che dấu nội tâm của mình một cách khéo léo nhất. Càng bi thương bao nhiêu càng phải tỏ ra vui vẻ, hài lòng bấy nhiêu. Lừa dối người khác cũng chính là lừa dối bản thân mình.
Tiếng cười của Hoa Vô Tình có lẽ vĩnh viễn vẫn sẽ như vậy, không ai có thể đoán biết được thứ gì đằng sau giọng cười không nhanh không chậm ấy “Tào lão gia, thực ra ta cũng thấu hiểu tâm tình của ngươi dù sao thì y
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhap-cung-vi-tac/3060233/chuong-50.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.