Đồng thời, ba người, sáu con mắt mở to hết cỡ, khuôn mặt đều viết hai chữ thật to “KINH NGẠC”. Một tay của Long Hạo còn đặt ở trên cửa, hắn đã cứng đơ cả người, không thể nhúc nhích. Ánh mắt nhìn chằm chằm hai kẻ trên giường, máu trong cơ thể đông lại từng cục.
Sở Vấn Điệp là người đầu tiên lấy lại bình tĩnh, vẻ mặt tươi cười, hắn quay về nhìn người đang còn chưa biết phải làm sao ở phía dưới là Hạ Vũ Thiên “Sao không cài chốt cửa, có thế thôi mà cũng quên cho được!”
Này này, chẳng lẽ hiện tại là lúc nói chuyện không đâu vào đâu? Hạ Vũ Thiên nào còn tâm trạng để cảm nhận câu nói đó hài hước tới mức nào, y chỉ cảm thấy số mệnh của mình chắc là sắp đụng phải sao chổi, quả thực còn kinh dị hơn cả những gì mà mình từng tưởng tượng.
Tình huống bây giờ phải gọi là thế nào nhỉ? Bị bắt gian tại trận? Mình cắm sừng lên đầu tiểu hoàng đế? Không đúng, nói thế nào cũng không đúng.
Càng thêm hoảng sợ là Hạ Vũ Thiên đã thấy Long Hạo đằng đằng sát khí đi tới bên giường, tay nắm thành nắm đấm hướng vào Sở Vấn Điệp.
“Không được!” Hạ Vũ Thiên kinh hô một tiếng. Nhưng nắm đấm kia đã chứa toàn bộ phẫn nộ và sức lực của Long Hạo, như cung đã lên dây, không thể trì hoãn. Sở Vấn Điệp vẫn cười ngạo nghễ như trước, không trốn tránh, cũng không ngăn cản, không hề xê dịch một tấc.
“Ba.” Âm thanh vang dội.
Chỉ thấy nắm đấm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhap-cung-vi-tac/3060223/chuong-44.html