Chương trước
Chương sau


Đồng thời, ba người, sáu con mắt mở to hết cỡ, khuôn mặt đều viết hai chữ thật to “KINH NGẠC”. Một tay của Long Hạo còn đặt ở trên cửa, hắn đã cứng đơ cả người, không thể nhúc nhích. Ánh mắt nhìn chằm chằm hai kẻ trên giường, máu trong cơ thể đông lại từng cục.

Sở Vấn Điệp là người đầu tiên lấy lại bình tĩnh, vẻ mặt tươi cười, hắn quay về nhìn người đang còn chưa biết phải làm sao ở phía dưới là Hạ Vũ Thiên “Sao không cài chốt cửa, có thế thôi mà cũng quên cho được!”

Này này, chẳng lẽ hiện tại là lúc nói chuyện không đâu vào đâu? Hạ Vũ Thiên nào còn tâm trạng để cảm nhận câu nói đó hài hước tới mức nào, y chỉ cảm thấy số mệnh của mình chắc là sắp đụng phải sao chổi, quả thực còn kinh dị hơn cả những gì mà mình từng tưởng tượng.

Tình huống bây giờ phải gọi là thế nào nhỉ? Bị bắt gian tại trận? Mình cắm sừng lên đầu tiểu hoàng đế? Không đúng, nói thế nào cũng không đúng.

Càng thêm hoảng sợ là Hạ Vũ Thiên đã thấy Long Hạo đằng đằng sát khí đi tới bên giường, tay nắm thành nắm đấm hướng vào Sở Vấn Điệp.

“Không được!” Hạ Vũ Thiên kinh hô một tiếng. Nhưng nắm đấm kia đã chứa toàn bộ phẫn nộ và sức lực của Long Hạo, như cung đã lên dây, không thể trì hoãn. Sở Vấn Điệp vẫn cười ngạo nghễ như trước, không trốn tránh, cũng không ngăn cản, không hề xê dịch một tấc.

“Ba.” Âm thanh vang dội.

Chỉ thấy nắm đấm hung bạo như tên đã phóng khỏi cung kia bị một bàn tay ngăn cản, giải khai toàn bộ lực đạo. Hạ Vũ Thiên chưa bao giờ nhanh tay lẹ mắt như lúc này, thân thủ đột nhiên linh hoạt đến diệu kỳ. Lúc nắm đấm kia được vung ra, Hạ Vũ Thiên theo phản xạ, nhắm mắt, đưa tay ra đỡ, thế mà vừa lúc chặn được, hay thật a ~

Cú đấm của Long Hạo như trời giáng, nặng tựa ngàn cân. Vừa rồi, hình như hắn đã cố gắng huy động toàn bộ công lực của một người học võ, hiện giờ tay hắn vẫn nắm chặt, lồng vào tay Hạ Vũ Thiên.

Khuôn mặt Long Hạo sưng lên, đỏ au, trừng mắt nhìn người đang ngăn cản mình. Hắn cảm thấy vô cùng bất ngờ và cả đau lòng nữa. Người này, y không tiếc gì nguy hiểm chỉ để bảo vệ cho gã họ Sở kia… Long Hạo nhíu mày, cố gắng kiềm chế nước mắt đang trực rơi xuống…

“Ngươi……” Long Hạo có chút không cam lòng.

“Dừng tay ~” Hạ Vũ Thiên cắn răng nói.

“Đồ đê tiện……” Long Hạo tăng thêm một phần lực đạo khiến cánh tay Hạ Vũ Thiên run nhè nhẹ.

“Đủ rồi.” Sở Vấn Điệp nhanh chóng giải khai cánh tay của hai người còn đang lồng vào nhau.

Trong lòng Sở Vấn Điệp thầm mắng Hạ Vũ Thiên ngu xuẩn. Với bản lĩnh của hắn, chẳng lẽ không tránh được một quyền kia? Nhưng cũng bởi vì hành động ngây ngô của y mà Sở Vấn Điệp lại cảm thấy vô cùng ấm áp, hạnh phúc không nói nên lời.

“Ngươi nhớ kỹ!” Sở Vấn Điệp gằn từng tiếng, dùng sức nói.“Ngươi đã không phải là hoàng đế, y lại càng không phải là nô tài của ngươi, ngươi không có tư cách để mắng y…”

“Vậy ngươi thì có tư cách gì mà cùng ta nói này nói nọ?” Lồng ngực Long Hạo phập phồng kịch liệt, gân xanh trên trán lúc ẩn lúc hiện.

“Tư cách?” Sở Vấn Điệp cười lạnh một tiếng. Một tay ôm chầm Hạ Vũ Thiên, nói :“Ngươi muốn tư cách? Được, ha ha, y thích ta, y là của ta. Tư cách này có đủ chưa?”

Ánh mắt phẫn nộ của Long Hạo dần dần chuyển sang Hạ Vũ Thiên, miệng hơi hơi run, cố gắng lắm mới thốt ra hai chữ “Thật không?”

“…… Không…… Không phải……” Hạ Vũ Thiên tựa vào người Sở Vấn Điệp, đột nhiên cảm thấy cực kỳ xấu hổ, vừa muốn đẩy người kia ra, vừa nhanh miệng phủ nhận lời hắn vừa nói.

“Hừ, xem ra là ngươi nói ra lời đó trong lúc mây mưa chứ gì…” Long Hạo lạnh lùng, ánh mắt sắc bén như dao kiếm.

“A……” một bên khóe miệng của Sở Vấn Điệp gợi lên. Ngón tay xoay qua nâng nâng cằm của Hạ Vũ Thiên, ngả ngớn “Mới lúc nãy… bộ dáng gợi cảm của người này… tiếng rên của y…thật là động tình…ta còn nhớ rõ cái cảm giác đó a…” Hắn còn cố tình đưa tay chỉ vào những dấu hôn hồng hồng còn trên cổ Hạ Vũ Thiên.

“Ngươi……” Hạ Vũ Thiên đỏ mặt, xấu hổ không chịu nổi. Tên họ Sở nhà ngươi, sợ thiên hạ chưa đủ loạn hay sao mà còn đổ thêm dầu vào lửa? Hạ Vũ Thiên cố gắng bỏ bàn tay của Sở Vấn Điệp ra nhưng lại càng làm cho những dấu hôn đó rõ ràng hơn nữa.

Long Hạo nhìn thấy hành động của hai người trước mắt, máu dồn lên não. Hung hăng đi qua, nắm chặt cổ tay Hạ Vũ Thiên, kéo về phía mình.

“Ngươi nói, rốt cuộc ngươi thích ai?”

“Hả?” Hạ Vũ Thiên không nghĩ tới Long Hạo lại hỏi vấn đề này. Y đang bị kẹp ở giữa, một tay thì bị Long Hạo nắm, tay kia vẫn do Sở Vấn Điệp cầm.

Ba người tạo nên một tình thế thú vị. Hạ Vũ Thiên là trung tâm, không phải là trái, cũng chẳng theo bên phải. Có thể không theo bên nào được không?

Hạ Vũ Thiên chớp chớp mi, chưa kịp nói đã thấy giọng của Sở Vấn Điệp oang oang bên tai “Sao ngươi không ngẫm lại mình đi? Ngươi đối xử với y như thế nào. Trước bán y cho thanh lâu, để người ta trêu đùa. Sau đó còn vu cáo khiến y phải ngồi trong đại lao? Hại y phải ở trong tay của tên lão tặc vô liêm sỉ kia. Ngày đó, nếu như ta chậm một bước, y đã bỏ mạng ở trong phủ quốc cữu rồi. Vậy mà giờ ngươi còn hỏi y có thích mình hay không? Ngươi có thể bảo hộ cho y suốt đời được sao?”

Hạ Vũ Thiên nín thở, nếu không phải Sở Vấn Điệp nói ra rành mạch từng vấn đề một thì y cũng đã quên mất bản thân mình từng phải vì Long Hạo mà chịu đựng những gì, có lẽ Hạ Vũ Thiên đã sớm không còn trách cứ hắn về những chuyện đó. Nhưng đã nhắc tới, Hạ Vũ Thiên chỉ nhớ đúng mỗi việc hôm đó bị đám gia đinh trong phủ quốc cữu trói lại, thả vào trong nước lạnh băng, sợ hãi tới tột độ, nước lạnh xộc thẳng vào lục phủ ngũ tạng. Cũng may là có Sở Vấn Điệp mới giữ lại được cái mạng nhỏ này.

Long Hạo bị chất vấn, cứng cả lưỡi. Hắn quay qua nhìn Hạ Vũ Thiên, sắc mặt giận dữ khi nãy đã có chút biến chuyển “Thật như thế không? Ngươi bị nhốt trong phủ quốc cữu?”

“A…… A……” Hạ Vũ Thiên cười nhẹ. “Còn nhắc tới chuyện đó làm chi nữa?” Có một số việc, cứ hễ qua đi là Hạ Vũ Thiên cũng không muốn nhớ nữa, đa số trong đó đều là những chuyện chẳng vui vẻ gì.

“…… Ta không hề biết……” Long Hạo nói. Khi đó, trên dưới trong triều đều nói là Hạ Vũ Thiên sợ tội, tự sát trong ngục. Tuy rằng hắn không tin, nhưng cũng không có cách nào khác, đành phải……

“Cái ‘không hề biết’ của ngươi thiếu chút nữa đã hại chết một mạng người. Ngươi gọi đấy là thương? Là yêu?” Sở Vấn Điệp gặng hỏi.

Hạ Vũ Thiên cúi đầu, rất là khó xử nhưng cũng rất buồn cười. Quan hệ của y và Long Hạo cho dù có dây dưa cả ngàn năm nữa, có gắn vào tên lửa tầm xa mà phóng đi thì cũng không bao giờ đạt tới cái chữ “yêu” đó.

“……” Long Hạo trầm mặc.

Hạ Vũ Thiên không muốn làm cho tiểu hoàng đế khó xử, đành phải giải vây cho hắn “Cái gì mà thương với yêu? Ta…”

“Đúng vậy! Ta thương y.” Hoàng đế cướp lời Hạ Vũ Thiên, dáng vẻ vô cùng chân thật.

“Đừng nói giỡn.” Hạ Vũ Thiên miễn cưỡng cười.

“Ta đã dùng cả giang sơn này để đổi lấy y.” Ánh mắt Long Hạo ngưng đọng nhìn Hạ Vũ Thiên. Sở dĩ đã khuya rồi mà hắn còn tìm tới đây là để muốn nói ra những lời này. Hắn cố gắng ép buộc bản thân phải thổ lộ tâm tình mà trước đây, hắn chưa bao giờ nghĩ và cũng chưa bao giờ dám tin mà mình sẽ có. Nhưng từ bây giờ, Long Hạo hắn sẽ không trốn tránh nữa. Vốn dĩ Long Hạo chỉ nghĩ Hạ Vũ Thiên là nô tài của mình nên nghiễm nhiên y là của hắn, cho dù có thích thì hắn cũng không cần phải thể hiện ra bên ngoài, nhưng hắn đã sai rồi…

Tâm can Hạ Vũ Thiên run lên từng hồi, gương mặt tươi cười dần biến sắc. Tại sao từ cãi lộn lại chuyển sang thảo luận vấn đề nghiêm túc này?

Sở Vấn Điệp mở lời “Đừng tự cho mình là đúng. Ngươi cho là ngươi đã hy sinh to lớn, ta thì nghĩ chỉ là bất đắc dĩ mà thôi. Ngươi thật sự vì y mà bỏ cả ngai vàng tráng lệ kia sao? Y không phải là món đồ chơi của ngươi, có người lấy đi thì liều mạng giành lấy, chơi chán rồi thì lại ném đi ngay tắp lự.”

Long Hạo khẽ chau mày, cơ má hóp lại, bàn tay nắm lấy Hạ Vũ Thiên cũng chậm rãi bỏ ra. Mình thật sự thương y sao? Thật sự nguyện vì y mà bỏ cả giang sơn sao? Long Hạo lập lại câu hỏi đó, tự vấn chính mình.

Nhưng hắn thật sự không biết? Từ trước tới giờ, thế giới của hắn chỉ có hai khái niệm là mệnh lệnh và phục tùng. Từ “yêu” chưa từng xuất hiện trong suy nghĩ của hắn, dù chỉ là thoáng qua trong chốc lát. Nó là một khái niệm vô cùng xa lạ đối với Long Hạo, lạ như một vật thể không hề tồn tại.

Nhưng, thử hỏi, trên đời này, liệu có mấy người thực sự biết “yêu” là gì? Nhưng mà chắc chắn không ai có thể thoát khỏi cái vòng thất tình lục dục với đầy đủ tham, sân, si.

Long Hạo nhìn Sở Vấn Điệp “Vậy còn ngươi? Ngươi thương y nhiều thế nào?”

Không ngờ được Sở Vấn Điệp chỉ khẽ cười “Ta không thương y. Nhưng mạng của y chính là của ta, mạng của ta cũng là do y quản. Như vậy có đủ không?”

Bình thường, nhất định Hạ Vũ Thiên sẽ hét to lên là “BUỒN NÔN!” Nhưng mà hiện giờ, y lại đứng như pho tượng sáp bên cạnh hai người nam nhân hằm hè với nhau.

Thế là tự dưng lại nảy sinh ra một vấn đề phức tạp có liên quan tới tương lai, hạnh phúc của cả ba người. Cho tới bây giờ, Hạ Vũ Thiên chưa từng nghiêm túc nghĩ về những chuyện đã xảy ra, lúc nào cũng ỷ y là ăn cây nào rào cây đó, không phải để nước tới chân mà để nước tới cổ rồi mới chạy. Hạ Vũ Thiên lại càng không thể phân biệt được mối thâm tình như huynh đệ với tình yêu giữa hai người nam nhân khác nhau ở chỗ nào. Nhưng lời nói của Sở Vấn Điệp thực sự làm cho y xúc động, hóa ra, nếu là tình huynh đệ thì không cần người kia phải hồi đáp, nhưng tình yêu thì khác…Yêu là sẵn sàng trả giá cho tình yêu đó và cũng hy vọng được người mình yêu đáp lại tấm chân tình này…

Nhưng mà, nhưng mà, rốt cuộc thì bản thân mình xem mối quan hệ này là kiểu nào? Hạ Vũ Thiên hận không thể đập đầu vào tường cho cái đầu ngốc này có thể thông suốt được. Quả thật đây là bài toán nan giải nhất trong cuộc đời làm người của Hạ Vũ Thiên.

Hai người bên cạnh còn đang lời qua tiếng lại không ngớt, gằn từng tiếng, rống từng chữ để triệt hạ đối phương… càng làm cho Hạ Vũ Thiên cảm thấy não mình như sắp nổ tung. Không những không khiến cho Hạ Vũ Thiên cảm thấy dễ chịu, hài lòng vì được hai người yêu thương mà còn làm cho y như muốn nổi cơn thịnh nộ.

Bốn con mắt quắc như chim ưng lại một lần nữa nhìn chăm chú vào Hạ Vũ Thiên, như muốn hỏi y, muốn y đưa ra quyết định cuối cùng.

Này, đây là chơi trò lấy hai chọn một à? Không muốn không muốn, ta bị bệnh sợ hãi khi phải chọn lựa.

Sở Vấn Điệp tự tin “Ngươi đừng làm khó cho y nữa. Đáp án, không phải là đã quá rõ ràng rồi sao?”

Long Hạo phản chiến.

“Hừ, lúc này mà kết luận e rằng hơi sớm.”

“Phải không? Dù sao thì y……”

“Đủ rồi!” Hạ Vũ Thiên rốt cục bạo phát. Y ngẩng đầu, lớn tiếng nói nghiêm túc “Các ngươi đừng lộn xộn nữa. Ta sẽ không thích ai hết. Huống chi, bổn thiếu gia sắp thành thân, tới ngày nó, mời hai vị tới uống ly rượu chung vui.”

“Đừng có ảo tưởng. Nằm mơ giữa ban ngày.” Hai nam nhân vừa mới không đội trời chung lại đồng lòng như một, hai miệng một lời, lớn tiếng bác bỏ lời nói của Hạ Vũ Thiên.

Hạ Vũ Thiên sửng sốt, thật sự không nghĩ hai tên này lại có sự nhất trí cao như thế.

“Mơ? Ta cũng đang muốn nằm mơ đây.” Hạ Vũ Thiên ngáp một cái “Các ngươi quả thật đã quấy rầy giấc mộng đẹp của ta rồi, ta phải đi gặp mỹ nhân a~” Nhanh đi, mau chấm dứt đi! Nếu cứ tiếp tục như vậy, nhất định Hạ Vũ Thiên sẽ phải vào viện tâm thần. Khoan đã, nơi này có bệnh viện tâm thần không ta.

Hạ Vũ Thiên hạ lệnh tiễn khách “Hai người các ngươi, mau ra ngoài cho ta, ta muốn nghỉ ngơi.”

Hai kẻ còn lại cảm thấy kỳ quái. Vừa mới đem thâm tình của mình thổ lộ ra hết thảy, còn giằng co kịch liệt một hồi mà người trong cuộc này lại không hề có một chút phản ứng, trơ ra như đá.

“Được rồi, cứ như thường lệ để ta ngủ cùng ngươi đi.” Sở Vấn Điệp cười, vừa nhìn Hạ Vũ Thiên vừa liếc mắt khiêu khích Long Hạo. Nói xong còn lôi Hạ Vũ Thiên tới bên giường “Vừa rồi chúng ta dừng lại ở đâu nhỉ? À, đúng rồi, là vu oan giá họa thêm một lần nữa. Hắc hắc.”

“Biến.” Hạ Vũ Thiên ngăn Sở Vấn Điệp lại, không cho hắn thêm cơ hồi bày trò quỷ.

Long Hạo cười “Y kêu ngươi cút đi kìa.”

“Vừa làm xong liền trở mặt! Chẳng lẽ tướng công ta chưa đủ dịu dàng?” Sở Vấn Điệp cười. Một nắm đấm bay lại, là của Long Hạo.

“Ngươi tưởng ta sẽ nhịn nữa hả?” Rống giận.

Cú đấm mạnh mẽ bị Sở Vấn Điệp chế trụ một cách dễ dàng, hắn cười khanh khách “Chiêu này rất vô dụng, thế mà còn dám dùng lần thứ hai.”

“Ba, ba” Đột nhiên, trên đầu bọn họ trúng một cú cốc mạnh.

“Chiêu này hữu dụng không?” Hạ Vũ Thiên hai tay chống hông. Hai tên hỗn đản ~

Hạ Vũ Thiên không thể nhịn được nữa hét lớn một tiếng “Hiện tại ta mới là thiếu gia, các ngươi mau cút hết cho ta!”

Nói xong, không thèm nể mặt hai người kia nữa, lấy cán chổi đẩy hai tên cứng đầu ra ngoài, đóng cửa lại cái “Rầm”. Còn làm loạn một hồi nữa, chỉ sợ nhân dân trên thế giới đều lũ lượt kéo tới đây mà bắt kẻ thông dâm này./
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.