Tôi
là một người đàn ông.
Người yêu của tôi
cũng sẽ là một người đàn ông.
Và,
tôi gọi đó là một phép màu.
………….
Hạ Vũ Thiên không thể tưởng tượng biểu cảm trên khuôn mặt Long Hạo vào lúc đó, lại càng không dám quay đầu lại nhìn. Trong lòng y lại cảm thấy áy náy, làm như thế khác nào mình đi đào sâu thêm vết thương lòng của hắn. Làm vậy có còn là người nữa không, có đáng mặt nam nhân không?
Y thở dài, nhỏ giọng “Ta đi trước.”
Đêm cũng không lạnh lắm nhưng Hạ Vũ Thiên lại thấy tay chân mình run rẩy. Tiểu hoàng đế vừa tự phụ vừa tùy hứng tuy có đôi lúc khiến y phải nghiến răng nghiến lợi vì tức giận nhưng nhìn thấy hoàn cảnh của hắn bây giờ, trong lòng Hạ Vũ Thiên cảm thất thật chua xót. Hóa ra, Hạ Vũ Thiên y không hề có khả năng biến nỗi thống khổ của người khác thành niềm khoái hoạt của bản thân.
Long Hạo thế mà cũng chẳng nói thêm câu nào. Chết vì cái tật sĩ diện không chịu bộc bạch cùng người khác, cứ giữ khư khư tâm sự như vậy, nhất định là không hề thoải mái. Gặp phải tình huống lên voi xuống chó chỉ trong chớp mặt, thử hỏi, có ai mà không phiền não?
Hạ Vũ Thiên đi sau Sở Vấn Điệp, hai người trầm mặc bước chậm rãi từng bước bỏ lại Long Hạo vẫn ngẩn người tại chỗ.
Về tới phòng, đóng cửa lại. Ánh trăng bị chặn ngoài cửa, trong phòng chỉ là một khoảng không u ám. Hạ Vũ Thiên
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhap-cung-vi-tac/3060221/chuong-43.html