Má ơi? Sao lại có thể là đàn ông được!
Hạ Vũ Thiên ngớ người trong 3 giây rồi ngay lập tức đẩy cái kẻ mềm oặt mềm ẽo kia lên bàn, nhảy dựng sang một bên. Ở đối diện, Long Hạo cũng phát hiện ra chuyện không ổn.
“Sao lại xảy ra chuyện này?” Long Hạo hét lớn, đi về phía Hạ Vũ Thiên.
“Làm sao ta biết được?” Hạ Vũ Thiên biết nhất định mình đã bị lừa, nhưng mà người lừa mình chính là ông trời ở trên kia. Y nhìn hai tiểu quan trên mặt đất. Bách Hoa lâu? Thế này mà cũng gọi là hoa à?
“Công tử, chẳng lẽ công tử không thích tiện nô.” Một tiểu quan có đôi mắt nhỏ dài õng ẹo. Quả thật, tiếng nói này so với của nữ nhân còn thu hút hơn rất nhiều. Nhưng Hạ Vũ Thiên nghe qua thì chỉ thấy khó chịu, máu trong người sôi lên sùng sục.
“Chẳng phải ngươi nói rành rẽ mấy chuyện này ư? Cớ sao? Cớ sao? …” Long Hạo vung tay áo, sắc mặt xanh mét, trong mắt sắp phun ra lửa tới nơi.
“Ta, ta.” Hiện tại Hạ Vũ Thiên biết có nói gì đi nữa cũng vô ích, giấu đầu lại lòi đuôi mất rồi. Đúng là người tính không bằng trời tính.
“Chuyện này đều do ngươi mà ra!” Hoàng đế chính là hoàng đế “Rầm” Long Hạo ném cái bàn qua một bên “Còn không đi?”
Hạ Vũ Thiên đành phải khúm núm bước sau chủ nhân của mình. Bộ dạng đắc ý lúc chưa bước vào đây đã biến mất sạch.
Vừa mới đi được vài bước chưa kịp ra khỏi phòng đã bị người khác chặn lại. Tú bà son phấn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhap-cung-vi-tac/29097/chuong-11.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.