Hạ Vũ Thiên bị Long Hạo cắp vào sườn, nửa ôm, nửa kéo đi suốt một đoạn đường.
“Hoàng Thượng, để tiểu nhân tự đi được rồi.” Hạ Vũ Thiên năn nỉ nói. Y thật sự không chịu nổi ánh mắt của cung nữ, thái giám thậm chí cả phi tần, mỹ nữ nhìn mình dọc theo đường đi.
“Nếu không thế này thì làm sao thái hậu tin rằng trẫm đang si mê ngươi đây?” Long Hạo khẽ cười, ôm Hạ Vũ Thiên càng chặt.
“Hoàng Thượng, nhưng mà……” Hạ Vũ Thiên trong lòng phát bực. Ngươi tưởng đậu hũ của lão tử là miễn phí à? Ăn no rồi phủi mông đứng dậy không trả tiền được sao? Cứ tưởng nhờ vào tướng mạo của Tô công công và cái lưỡi dẻo như kẹo kéo của mình mà có một cuộc sống phong lưu, sung sướng. Ai dè lại trở thành trò đùa cho nam nhân mỗi ngày.
“Thái Hậu đã đem ngươi giao toàn bộ cho trẫm. Hắc hắc ~ Sau này, xem trẫm xử trí ngươi như thế nào!” Long Hạo cười một cách xấu xa, vỗ nhẹ vào mông Hạ Vũ Thiên.
Thái Hậu không phải người tốt, ngươi lại càng không lương thiện gì.
Hạ Vũ Thiên càng lúc càng thương xót cho triều thần và dân chúng của đất nước này. Thử hỏi, có một hoàng đế và thái hậu như vậy thì làm sao mà có thể sống yên ổn được? Vừa rồi mình còn nghi ngờ tên này có phải con ruột của bà thái hậu không nhưng tới lúc này thì thấy không trượt đi đâu được, di truyền cái gì không di truyền lại đi thừa hưởng cái máu mê trai trong người bà mẹ. Thật là đáng thương
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhap-cung-vi-tac/29096/chuong-10.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.