"Nha đầu?"
"Nha đầu?"
"Nha đầu?"
Lúc Khang Viêm gọi cô lần thứ ba, Thích Hiểu mới như ở trong mộng tỉnh lại, toàn thân run một cái, mồ hôi lạnh chảy ròng ròng giống như mới vừa chạy Marathon xong, "Ách? A? Làm sao vậy?"
"Làm sao vậy? Không thoải mái sao?" Khang Viêm đưa tay, xem xét trán của cô, cảm giác ấm áp đột nhiên tới làm cho Thích Hiểu rụt về sau, có chút khó có thể thích ứng.
"Không có, không có việc gì, chính là... Học trưởng, hắc hắc, em ăn no rồi, chúng ta về đi?” Môi đỏ mọng khẽ mở, Thích Hiểu hết sức thành thật nói.
Trong lòng lại lo sợ bất an, nếu là hiện tại không về, xem chừng cô không vào nhà được?
Bất quá... Cố đại Boss, khi nào thì bắt đầu quản cuộc sống riêng tư của cô rồi?
"Ăn no?" Khang Viêm nhìn đĩa gan ngỗng còn không ít trên bàn, vuốt ve khuôn mặt của cô.
Thích Hiểu quýnh một chút, cô còn có lựa chọn khác sao? Trong lòng sớm đã đem người nào đó nguyền rủa trăm ngàn lần, sau đó cái đầu nhỏ gật một cái vạn phần khẳng định với Khang Viêm.
Từ nhà hàng Tây đi ra, Thích Hiểu vốn định tùy ý bắt một chiếc tắc xi để về nhà, nhưng Khang Viêm lại chủ động muốn đưa cô về, Thích Hiểu không tiện từ chối, chỉ có thể giống như là ốc sên, kéo dài theo ở phía sau, dưới đèn đường mờ mờ, hai người một trước một sau, bóng lưng thon dài in trên mặt đất.
Vì Thích Hiểu mang giày cao gót, lúc
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhao-cuoi-cung-chieu-vo-nhu-mang/2168601/chuong-11.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.