Đứng ở cửa biệt thự lớn, Thích Hiểu lén liếc nhìn đồng hồ trên cổ tay.
Trời ạ... Thích Hiểu phẫn hận cắn răng, còn kém mười phút, cô sẽ không phải thật sự ngủ ở bên ngoài một đêm đi? Tệ hơn chính là, thẻ căn cước cùng tiền của cô, đều để ở nhà a a a!
Thích Hiểu hít sâu một hơi, cố gắng kiềm chế đáy lòng nóng rang, sau một lúc chần chờ thật lâu, mới chuẩn bị đưa tay gõ cửa, kết quả tay vừa chạm vào mặt cửa, cửa đã mở ra hơn phân nữa.
Cửa không khóa? Đây là phản ứng đầu tiên của cô.
Lập tức, Thích Hiểu cười trộm, cô lách người bước vào trong bóng tối, cô sờ tay chạm được chốt mở đèn trên mặt tường, trong chớp mắt đèn mở ra, ánh sáng màu xanh ngọc tản mát ra sáng chói, chiếu sáng cả gian phòng khách, Thích Hiểu đứng trước cửa bắt đầu nhìn hết thảy chung quanh.
Trên bàn sạch trơn, cũng không có canh thừa cơm cặn để lại, thậm chí bàn ghế đều thật chỉnh tề, anh ta đêm nay chưa ăn cơm?
Thích Hiểu cau mày lại trầm tư suy nghĩ, chẳng lẽ anh ta cũng ăn ở bên ngoài rồi trở về?
Cô nhấc chân, tháo nhẹ giày cao gót trên chân xuống, sau đó chân ngọc trần trụi rón ra rón rén đi lên lầu, đi mỗi một bước đều phải ngừng nghỉ hồi lâu.
Thích Hiểu không phải không thừa nhận, mình là có năng lực đi làm trộm!
Biệt thự lầu ba tổng cộng có năm phòng ngủ, mà thư phòng của Cố Nghị Quân là ở phía nam,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhao-cuoi-cung-chieu-vo-nhu-mang/2168598/chuong-12.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.