Chương trước
Chương sau
Nghe thấy hết những lời mà Thạc Vu vừa nói.

Chu Thời Cảnh rất đỗi bàng hoàng, như đang rơi xuống đáy vực sâu.

Hết nhìn về phía phòng bệnh của Đới Hạnh San, lại quay ra nhìn Thạc Vu.

Thốt lên một câu như vẫn không tin đây là sự thật.

- Sao… sao có thể?

Đúng, tại sao những bất hạnh cứ liên tiếp, giáng xuống đầu cô gái nhỏ mà Chu Thời Cảnh yêu như vậy?

Ghép tim?

Vậy giả như ca phẫu thuật không thành công, thì có phải là anh ta sẽ mất Đới Hạnh San mãi mãi hay không?

- Tôi biết cậu rất tốt với Hạnh San, nên nhất thời rất khó để có thể chấp nhận được chuyện này. Chính bản thân tôi, khi có kết quả phân tích về bệnh tình của Hạnh San, cũng cảm thấy ngỡ ngàng.

- Nhưng vừa rồi, tất cả các Bác sĩ chuyên khoa Tim Mạch giỏi nhất của bệnh viện, đều đã được triệu tập đến. Để phân tích kết quả siêu âm tim, cũng như chụp cộng hưởng về tim của Hạnh San.

- Cho nên, tôi đảm bảo với cậu là kết quả này hoàn toàn chính xác.

Thạc Vu chậm rãi giải thích, mà cũng không biết phía sau mắt kính, đôi mắt của mình đã đỏ hoe từ bao giờ.

Ngay từ đầu, Thạc Vu cũng đã nghi ngờ, rằng Đới Hạnh San rất có thể đã mặc bệnh về tim mạch.

Khi quan sát kể từ sau khi sinh con, Đới Hạnh San thi thoảng vẫn có những triệu chứng tức ngực, khó thở.

Hai bên mắt cá chân vẫn còn chưa hết sưng, ho, nhịp tim đập nhanh.

Chỉ là không ngờ đến, cô lại mang trong mình căn bệnh hiếm gặp như vậy.

- Cũng bởi vì hai đứa nhỏ cũng đang mang bệnh trong người, nhỏ như vậy mà sắp phải bị đưa đi tiến hành phẫu thuật. Tôi sợ nếu để Hạnh San biết được, bản thân cũng bị bệnh nặng như vậy, cô ấy sẽ hoàn toàn suy sụp. Nên mới gọi cậu ra đây để nói chuyện.

- Tôi định từ giờ đến lúc tìm được trái tim phù hợp, để ghép cho Hạnh San. Chúng ta tạm thời sẽ không nói sự thật cho cô ấy biết.

- Mà thay vào đó, hãy nói với Hạnh San rằng, cô ấy chỉ bị rối loạn chức năng tâm thu, chỉ cần điều trị bằng thuốc là sẽ hồi phục.

Hằng năm có vô số bệnh nhân trong cả nước cần được ghép tim, mà số lượng tim được hiến tặng lại rất ít.

Cho nên, luôn không có sẵn những trái tim được hiến tặng, để tiến hành cấy ghép tim.

Chính Thạc Vu cũng không biết, đến khi nào thì mới lại có người hiến tim.

Có những người vì muốn được phẫu thuật ghép tim, mà đã phải chờ trong nhiều năm.

Cũng có rất nhiều người đã không chờ được nữa, mà chết trước thời gian có trái tim được hiến tặng.

Thạc Vu cũng không biết Đới Hạnh San có thể cầm cự, đến khi có trái tim khỏe mạnh để hiến cho cô hay không.

Mà cho dù bây giờ có người hiến tặng trái tim, thì cũng chưa chắc trái tim đó sẽ được ghép cho Đới Hạnh San.

Bởi vì việc bệnh nhân nào được ưu tiên ghép tim, trong hàng ngàn bệnh nhân.

Còn phải phụ thuộc vào thời gian bệnh nhân chờ đợi hiến tim, mức độ khẩn cấp của người cần ghép tim.

Cũng như phải xem xét trái tim, có tương thích với cơ thể người bệnh hay không.

Đó là lý do tại sao càng ngày, lại càng có nhiều người, sẵn sàng nhẫn tâm giết hại đồng loại, chỉ vì muốn lấy nội tạng đem bán.

Nghĩ đến tình trạng sức khỏe, cũng như những mối lo ngại mà Đới Hạnh San phải đối mặt, ở thời điểm hiện tại.

Thạc Vu vừa lo lắng lại vừa đau lòng.

- Vậy… vậy khi nào mới tìm được trái tim phù hợp, để ghép cho Hạnh San?

Chu Thời Cảnh lại nhìn Thạc Vu, sốt sắng hỏi.

Rốt cuộc thì đến khi nào, mọi tai họa mới thôi đeo bám lấy cuộc đời của Đới Hạnh San đây?

- Tôi cũng không biết nữa. Chuyện này phải chờ đến khi có người hiến tặng trái tim cho y học. Có thể là vài ngày, vài tháng, nhưng cũng có thể là vài năm.

Nghĩ đến chuyện Đới Hạnh San vì sinh con, nên mới mắc căn bệnh cơ tim chu sinh.

Lại liên tưởng đến chuyện Khâu Kính Hựu, đã ép cô phải mang thai con của hắn.

Mới khiến Đới Hạnh San rơi vào tình cảnh éo le như hiện tại.

Chu Thời Cảnh đã không kìm nén nổi cảm xúc, một lần nữa lại bật khóc vì xót thương cho Đới Hạnh San.

Anh ta phẫn nộ cuộn chặt tay thành nắm đấm.

Dùng hết toàn bộ sức lực hiện có trong cơ thể, đấm thật mạnh vào bức tường phía bên tay phải.

- Nếu không phải vì tên khốn Khâu Kính Hựu, ép Hạnh San phải sinh con cho nó, thì cô ấy cũng sẽ không mắc căn bệnh đó.



Ban đêm, hai đứa nhỏ ở trong bệnh viện lại thi nhau quấy khóc.

Đới Hạnh San vì lo lắng cho tình trạng bệnh của các con.

Cũng biết bản thân có bệnh, lại không tài nào dỗ được cho chúng nó nín khóc.

Nhiều áp lực cộng lại, khiến Đới Hạnh San càng thêm suy sụp, bất lực đến mức bật khóc theo con.

Cô không biết hai đứa nhỏ đều bị bệnh như vậy, là do nghiệp báo năm xưa ba mẹ của Đới Hạnh San, đã đối xử tệ với mẹ con Khâu Kính Hựu.

Hay là bởi vì ba của hai đứa nhỏ, đã làm vô số chuyện thất nhân ác đức nữa.



Kể từ lần Chu Thời Cảnh đến trại giam gặp Khâu Kính Hựu, đến nay đã trôi qua hơn một tháng.

Trong hơn một tháng này, tuy rằng Khâu Kính Hựu không còn nhìn thấy Chu Thời Cảnh nữa.

Nhưng không một ngày nào là hắn không bị người của trại giam, đánh đập, hành hạ.

Đến nỗi hai chân của Khâu Kính Hựu, lại một lần nữa mất đi khả năng cảm thụ sự đau đớn.

Trong những ngày này, Khâu Kính Hựu cũng đã suy nghĩ rất nhiều, về những lời mà Chu Thời Cảnh đã nói.

Cuối cùng, hắn cũng hoàn toàn nhận ra rằng bản thân mình đã sai.

Khi đem toàn bộ tội lỗi của vợ chồng Đới Mộ Hàn, đổ lên đầu Đới Hạnh San.

Ép cô phải thay ba mẹ trả nợ cho Khâu Kính Hựu.

Cũng vì thế mà trái tim của hắn càng bị giằng xé nhiều hơn.

Vì những mặc cảm, tội lỗi, đối với những việc làm mà bản thân, đã gây ra tổn thương cho Đới Hạnh San.

Lúc này, Khâu Kính Hựu cũng đang ngồi trong phòng giam, tự kiểm điểm về những chuyện sai trái mà bản thân đã làm.

Bỗng nhiên cửa phòng mở ra, hắn lại nhìn thấy Chu Thời Cảnh cùng người của anh ta, đang tiến về phía mình.

Vừa nhìn thấy Chu Thời Cảnh, Khâu Kính Hựu lập tức kích động mà hỏi.

- Thằng khốn, mày đã làm gì các con của tao rồi?

Suốt thời gian vừa rồi, hắn cũng rất lo lắng cho tình hình của hai đứa nhỏ.

Khâu Kính Hựu lo sợ Chu Thời Cảnh, sẽ vì những lời khiêu khích của mình, mà thật sự làm hại đến con của hắn và Đới Hạnh San.

Chu Thời Cảnh treo lên mặt biểu cảm lạnh lùng, đan xen với ánh mắt căm phẫn.

Nhìn chằm chằm vào người đàn ông, mặc bộ quần áo tù nhân, đang ngồi trên giường.

Anh ta ra hiệu cho cấp dưới tháo cùm chân của Khâu Kính Hựu ra.

Rồi đích thân Chu Thời Cảnh dùng hai tay, túm lấy cổ áo của hắn, lôi xuống dưới giường.

Bàn tay phải cuộn chặt thành nắm đấm, đấm liên tiếp rất nhiều cú vào gương mặt của Khâu Kính Hựu.

Khiến cho hắn có muốn phản kháng cũng vô ích.

Rồi Chu Thời Cảnh lại thả tay, để Khâu Kính Hựu mất đà ngã sõng soài xuống nền nhà.

Tận dụng lợi thế là hắn bị liệt cả hai chân, không thể tự mình đứng dậy được.

Chu Thời Cảnh lại nhấc chân, đạp tới tấp vào phần đầu và mặt của Khâu Kính Hựu.

Đến khi làm cho đầu óc của Khâu Kính Hựu trở nên choáng váng.

Chu Thời Cảnh mới lại túm cổ áo của hắn lôi dậy, giận dữ nói.

- Thằng chó, tất cả là tại mày! Nếu không phải do mày ép Hạnh San sinh con cho mày, thì bây giờ cô ấy cũng sẽ không bị bệnh, phải nằm ở trong bệnh viện.

- Còn mày hỏi… tao đã làm gì hai đứa con của mày sao?

Anh ta nhếch môi nở một nụ cười lạnh, rồi mới lại nói tiếp.

- Tao vốn chẳng cần phải làm gì cả. Nhờ “phúc” của thằng ba khốn nạn như mày, nên cả hai đứa nhỏ cũng đều bị bệnh giống như Hạnh San. Bây giờ, đang nằm trong bệnh viện chờ phẫu thuật kia kìa.

Khâu Kính Hựu chợt sững sờ trước lời nói của Chu Thời Cảnh.

Cả ba mẹ con Đới Hạnh San đều bị bệnh?

Hiện tại, đang ở trong bệnh viện?

Thâm tâm Khâu Kính Hựu nảy sinh sự nghi hoặc, rồi dứt khoát lắc đầu phủ nhận.

- Không, mày nói dối! Làm sao… làm sao lại có chuyện cả ba mẹ con Hạnh San đều bị bệnh được?

Đúng rồi!

Không thể nào có chuyện, cả ba người mà Khâu Kính Hựu coi như sinh mạng, đều bị bệnh được.

- Mày đang lừa tao đúng không?

Rõ ràng trong lòng cương quyết phủ nhận, chuyện ba mẹ con Đới Hạnh San đều bị bệnh.

Nhưng chẳng hiểu tại sao Khâu Kính Hựu, lại không thể giữ được sự bình tĩnh.

Hắn nhìn Chu Thời Cảnh bằng vẻ mặt chứa đựng sự hoang mang.

Muốn anh ta nói cho Khâu Kính Hựu biết, rằng chuyện này không phải sự thật.

Đối diện với sự kích động của Khâu Kính Hựu.

Thái độ của Chu Thời Cảnh chẳng những không hoà hoãn, mà ngày càng trở nên nóng nảy.

- Mày nghĩ tao yêu Hạnh San như vậy. Mà lại nhẫn tâm đem sức khỏe của cô ấy ra đùa, chỉ vì muốn đối phó với mày hay sao?

Bây giờ, nếu Chu Thời Cảnh muốn hành hạ Khâu Kính Hựu, đến thừa sống, thiếu chết.

Chính là chuyện dễ như trở bàn tay.

Chẳng cần phải đem sự an toàn tính mạng của Đới Hạnh San, ra nói dối trước mặt Khâu Kính Hựu.

Để khiến cho hắn phải cảm nhận nỗi đau buốt, giống như từng đốt xương của chính mình, bị ai đó nghiền nát.

Anh ta dùng sức túm chặt lấy cổ áo của Khâu Kính Hựu, kéo khuôn mặt của hắn lại gần, ánh mắt càng trở nên dữ tợn.

- Chính mày là người đã hại cô ấy. Nếu không phải do mày ép Hạnh San, phải sinh con cho mày. Thì bây giờ cô ấy cũng sẽ không bị bệnh nặng đến mức, đe dọa đến cả tính mạng.

- Vậy mà một tên súc sinh như mày, vẫn còn mặt mũi sống ở trên đời này hay sao?

Dứt lời, Chu Thời Cảnh lại thả tay, để Khâu Kính Hựu ngã ra sàn nhà.

Rồi khuyến mãi thêm cho hắn rất nhiều cú đạp, vào khắp nơi trên cơ thể.

Khiến cho Khâu Kính Hựu phải ôm bụng, co rúm người lại vì đau đớn.

Nhưng nỗi đau này chẳng thấm vào đâu, so với nỗi đau trong lòng của Khâu Kính Hựu.

Khi biết người mình yêu và các con của mình, đang bị bệnh tật dày vò.

Hắn muốn biết rốt cuộc Đới Hạnh San đã bị bệnh gì, mà đe dọa đến cả tính mạng?

Rốt cuộc hai đứa nhỏ bị làm sao mà phải phẫu thuật?

Cho nên, khi Chu Thời Cảnh vừa thu chân về.

Khâu Kính Hựu mình đầy thương tích, gầy đến mức gần như chỉ còn da bọc xương.

Khoé miệng rỉ máu, hơi thở vì kiệt sức mà trở nên yếu ớt, như thể chỉ còn nửa cái mạng.

Nhưng hắn bây giờ, lại chẳng hề có một chút quan tâm đến vẻ ngoài của mình.

Mà cố hết sức lê lết trên mặt đất, dùng một tay bám lấy ống quần của Chu Thời Cảnh, khó khăn nhả ra từng từ.

- Mau… nói cho tao biết. Mẹ con Hạnh San bị gì? Tại sao… tại sao cả ba người họ lại phải nằm viện. Nói cho tao biết đi…

Tại sao Chu Thời Cảnh lại nói, là vì Khâu Kính Hựu ép Đới Hạnh San phải sinh con, nên cô mới bị bệnh nặng?

Hắn muốn biết rốt cuộc là tại sao?

Chu Thời Cảnh không phải Đới Hạnh San.

Sẽ không bao giờ chỉ vì nhìn thấy, bộ dạng thảm hại của Khâu Kính Hựu, mà đau lòng.

Anh ta lại dứt khoát giật chân ra, thuận thế đạp lên đầu của Khâu Kính Hựu.

Dí khuôn mặt hắn sát xuống mặt đất, mà thản nhiên dùng gót giày chà đạp.

Đến khi thỏa mãn mới lần nữa thu chân về.

Bước đến chỗ chiếc giường, mà bình thường Khâu Kính Hựu vẫn ngủ trên đó, không một tiếng động mà đặt mông xuống.

- Mày nghĩ bây giờ mày là cái thá gì, mà muốn tao nói cái gì, thì tao phải nói cái đó? Đừng quên, bây giờ mày chỉ là một tên tử tù, đang chờ chết mà thôi.

Chu Thời Cảnh ưu nhã vắt chéo chân, đem hai bàn tay đan vào nhau đặt trên đầu gối.

Nhìn Khâu Kính Hựu vẫn nằm ở dưới sàn nhà, nở một nụ cười thú vị.

- Nhưng mà… tao cũng không phải người tuyệt tình. Thế này đi. Nếu như bây giờ mày cũng học theo những gì, mà mày đã ép tao làm ngày trước. Ngoan ngoãn thành tâm xin lỗi và cầu xin tao.

- Bộ dạng càng giống như một con chó, đang nhận lỗi với chủ nhân thì càng tốt! Nếu tao hài lòng, sẽ nói cho mày biết, mẹ con Hạnh San rốt cuộc bị làm sao mà phải nằm viện.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.