Đới Hạnh San chỉ mới vừa tạm thời điều chỉnh lại được nhịp tim, đè xuống cảm giác khó thở, thì cả hai đứa nhỏ tự nhiên lại khóc thét lên.
Cô vừa phải ôm vác Đới Tuyết Anh lên, vừa phải dùng một tay vỗ nhẹ vào người Đới Thạch Anh, đang được Bảo mẫu ôm trong lòng.
Đợi cho đến khi hai đứa trẻ nín khóc.
Đới Hạnh San mới quay sang đáp lời Thạc Vu.
- Được rồi! Em sẽ nghe lời anh.
Thời gian trước, cô thật sự chỉ đơn thuần nghĩ là do thể trạng sức khỏe của bản thân vốn đã không tốt.
Lại vừa mới sinh con xong, nên thi thoảng cảm thấy tức ngực, khó thở là chuyện bình thường.
Với một phần, Đới Hạnh San cũng ngại phiền phức.
Cũng muốn dành nhiều thời gian cho hai đứa nhỏ hơn, nên mới không chịu đi bệnh viện.
Hai đứa nhỏ chỉ vừa mới chào đời.
Nếu cô phát hiện ra bản thân bị bệnh gì, rồi lại phải nhập viện điều trị.
Sợ sẽ không có thời gian ở bên cạnh các con của mình.
Nhưng hiện tại, Đới Hạnh San lại cảm thấy lời Thạc Vu nói rất đúng.
Cô phải có một sức khỏe thật tốt, thì mới đủ sức để chăm sóc cho hai đứa nhỏ.
Đới Hạnh San cũng không thể để tình trạng tức ngực, khó thở của bản thân, cứ kéo dài như thế này được.
Trước mắt, vẫn chưa biết Đới Tuyết Anh bị bệnh gì.
Cô càng không cho phép bản thân mình ngã xuống.
Nhìn Đới Hạnh San chỉ có một mình, không có lấy
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhanh-hong-cho-ac-quy/3467104/chuong-189.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.