Chương trước
Chương sau
Nhìn xuống chiếc bụng lớn, khuất sau lớp áo bệnh nhân của Đới Hạnh San.

Thạc Vu càng thêm ngạc nhiên, trước những thứ mà bản thân nhìn thấy.

Thật không ngờ chỉ mới hơn một năm không gặp, mà cô đã mang thai con của người đàn ông khác.

Có phải Đới Hạnh San cũng đã kết hôn rồi không?

Nhưng người đàn ông có diễm phúc cưới được cô là ai?

Và chuyện gì đã xảy ra, khiến Đới Hạnh San bị bức ép đến mức phải nhảy lầu tự tử?

Hàng loạt những câu hỏi cứ chạy loạn trong đầu của Thạc Vu.

Nhìn thấy dáng vẻ gầy gò, xanh xao, gương mặt nhợt nhạt, với đôi mắt đỏ hoe của Đới Hạnh San.

Khiến Thạc Vu không khỏi cảm thấy đau lòng.

Nghe thấy câu hỏi của người đàn ông, vừa dành giật cô với cái chết.

Đới Hạnh San nhất thời có phần ngạc nhiên, theo phản xạ ngẩng đầu lên nhìn.

Đến khi nhận ra ngoài trước mắt chính là Thạc Vu, cô lại lập tức cúi gằm mặt xuống.

Nhịp đập trái tim trong lồng ngực vẫn còn rất nhanh.

Vì vừa rồi khi trèo lên bức tường, Đới Hạnh San lại bất ngờ nhớ đến cảnh tượng, cái ngày mà cô nhảy lầu cũng với ý định tự tử, ở ngay trước mặt Khâu Kính Hựu.

Dường như Đới Hạnh San có phần xấu hổ, khi bị Thạc Vu bắt gặp cảnh tượng này.

- Em...

Cô lúc này chẳng biết nói gì, ngoài việc ngồi đó lặng lẽ rơi nước mắt.

Thấy Đới Hạnh San ấp úng, rồi lại chẳng thể nói nên lời.

Thạc Vu lo lắng lại tiếp tục hỏi.

- Nói cho tôi biết đi. Có phải em đã kết hôn rồi không? Tại sao đang bầu bì thế này, lại muốn nhảy lầu tự tử? Có phải chồng em đối xử không tốt với em hay không?

Nếu hôm nay, anh ta không nhìn thấy Đới Hạnh San ở trên sân thượng, rồi chạy lên đây ngăn cản.

Thì có phải là sẽ vĩnh viễn không thể nhìn thấy cô nữa rồi hay không?

Nhớ đến lý do bản thân lựa chọn kết thúc cuộc đời này, bằng cách nhảy lầu tự tử.

Đới Hạnh San lập tức bật khóc nức nở, giống hệt như một đứa trẻ.

- Tại sao anh lại ngăn cản em? Cuộc sống này thật sự đã quá tàn nhẫn với em! Em thật sự không thể chịu đựng được nữa!

- Xin hãy để em chết đi!

Cô một lần nữa ngẩng đầu lên nhìn Thạc Vu, kích động chất vấn một câu.

Rồi lại cuống cuồng đứng dậy, với ý định tiếp tục nhảy lầu.

Nhưng chưa kịp làm gì thì Thạc Vu đã nhanh hơn một bước.

Anh ta vội vàng đứng dậy, dùng hai tay ôm chặt lấy đôi vai gầy của Đới Hạnh San, ngăn chặn hành động mất trí của cô.

- Hạnh San, em bình tĩnh lại đi! Cho dù em không nghĩ đến bản thân mình, thì cũng phải nghĩ đến đứa bé trong bụng chứ.

- Đứa trẻ cũng phải có quyền được nhìn thấy thế giới bên ngoài, giống như bao người khác. Em không có quyền tước đoạt mạng sống của nó, cho dù vì bất cứ lý do gì đi chăng nữa.

Nếu như chuyện Đới Hạnh San mang thai con của người đàn ông khác, khiến Thạc Vu đau lòng một.

Thì anh ta phải cảm thấy xót xa hơn gấp trăm ngàn lần, khi nhìn thấy dáng vẻ kích động, chỉ một lòng muốn chết của Đới Hạnh San.

- Nói cho tôi biết đi được không? Ba của đứa bé trong bụng em là ai? Một năm nay rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì với em? Lý do gì để em không biết quý trọng mạng sống của mình như vậy?

Những câu hỏi dồn dập, khiến tinh thần của Đới Hạnh San càng trở nên bấn loạn.

Cô vừa khóc vừa ra sức phản kháng, muốn thoát khỏi sự kìm hãm của Thạc Vu.

- Đừng... cầu xin anh đừng hỏi nữa! Em thật sự đã quá mệt mỏi rồi! Xin anh... hãy để cho em được chết đi.

Đúng lúc này, đám Vệ sĩ của Chu Thời Cảnh cũng đã lên tới sân thượng.

Nhìn thấy Đới Hạnh San cùng Thạc Vu thân mật.

Bọn họ ngơ ngác không hiểu chuyện gì vừa xảy ra, nhưng vẫn nhanh chân đi tới trước mặt hai người.

- Có chuyện gì vậy? Đới Tiểu thư, sao cô không ở trong phòng nghỉ ngơi, mà lại chạy lên đây? Cô làm chúng tôi thật sự lo lắng!

- Tôi đã gọi điện cho Thư ký riêng của Thiếu gia rồi! Có lẽ cậu ấy sẽ sớm trở lại bệnh viện với cô.

Nhìn thấy một đám người mặc đồ đen xuất hiện.

Lại thấy một người trong số bọn họ chủ động nói chuyện với Đới Hạnh San, còn nhắc đến một người đàn ông nào đó.

Khiến Thạc Vu nhất thời nghĩ rằng họ là Vệ sĩ, của người đã làm Đới Hạnh San có thai.

- Thiếu gia của các cậu, là ba của đứa bé trong bụng cô ấy?

Đám Vệ sĩ kia bây giờ mới đặc biệt chú ý đến Thạc Vu.

Nếu như Chu Thời Cảnh cũng có mặt ở đây ngay bây giờ, hẳn là sẽ rất khó chịu, khi nhìn thấy người đàn ông khác, nắm chặt lấy đôi vai của Đới Hạnh San không buông.

Người Vệ sĩ thân cận của Chu Thời Cảnh, cũng chính là người lúc trước đã xúi giục anh ta, nhân lúc Đới Hạnh San hôn mê, loại bỏ hai đứa nhỏ trong bụng cô, đại diện lên tiếng trả lời cho câu hỏi của Thạc Vu.

- Không phải. Đứa bé trong bụng Đới Tiểu thư là con của...

Người Vệ sĩ tên Bùi Thanh chưa kịp nói hết câu, thì Đới Hạnh San đã nhân lúc Thạc Vu lơ là cảnh giác, gạt tay anh ta ra.

Với ý muốn nhảy lầu thêm một lần nữa.

Cô sợ nếu như Chu Thời Cảnh lần nữa quay lại bệnh viện, thì cô sẽ không còn cơ hội để tự tử nữa.

Cũng may là một vài tên Vệ sĩ, nãy giờ vẫn luôn để mắt đến Đới Hạnh San.

Thấy cô muốn trèo lên bức tường, bọn họ đoán ra ngay là Đới Hạnh San có ý định tự tử, vội vàng lao đến giữ người lại.

- Này, cô muốn làm gì vậy? Đới Tiểu thư, cô đừng có làm chuyện dại dột mà.

Cô lúc này vẫn bướng bỉnh, không chịu nghe lời khuyên của bất cứ ai.

Ra sức nhoài người về phía bức tường, vùng vẫy, khóc lóc.

- Buông tôi ra! Để tôi đi chết đi! Tôi không muốn sống thêm một giây nào nữa!

Nhìn thấy bộ dạng kích động của Đới Hạnh San.

Cả Bùi Thanh lẫn Thạc Vu đều hết sức lo lắng, đồng loạt dừng cuộc đối thoại mà đi tới trước mặt cô.

Bùi Thanh học theo Thạc Vu, dùng hai tay ghì chặt cầu vai của Đới Hạnh San, ra sức khuyên giải, muốn cho cô bình tĩnh trở lại.

- Đới Tiểu thư, cô bình tĩnh lại đi, có được không? Thiếu gia nhà chúng tôi liều mạng bảo vệ cô, đem cô về đây để cô coi rẻ mạng sống của bản thân, và hai đứa nhỏ trong bụng như thế này sao?

- Cô biết không? Thiếu gia nhà chúng tôi thích cô đã nhiều năm rồi. Chỉ vì muốn cứu cô thoát khỏi xiềng xích của người đàn ông kia, nên cậu ấy mới nỗ lực để có thể ngồi vào vị trí Viện trưởng Viện kiểm sát.

- Tôi chưa bao giờ thấy cậu, ấy đặc biệt quan tâm đến cô gái nào khác ngoài cô. Cậu ấy yêu cô như vậy! Lẽ nào cô định báo đáp câu ấy, bằng việc kết thúc mạng sống của mình ngay bây giờ, ngay tại đây hay sao?

- Đới Tiểu thư, cô bây giờ không phải chỉ có một mình. Hai đứa bé trong bụng là vô tội! Lẽ nào cô lại nhẫn tâm muốn tước đoạt, quyền được nhìn thấy thế giới rộng lớn bên ngoài, của hai đứa nhỏ hay sao?

Hành động thiếu suy nghĩ của Đới Hạnh San bây giờ, thật khiến người khác muốn nổi cáu.

Nhưng thân là một tên Vệ sĩ của Chu Thời Cảnh.

Bùi Thanh vẫn phải giữ cho mình thái độ bình tĩnh nhất có thể, để nói chuyện với cô.

Thạc Vu không biết “người đàn ông kia” trong miệng của Bùi Thanh, là đang ám chỉ đến ai.

Nên chỉ có thể tiếp tục im lặng, đứng một bên quan sát Đới Hạnh San, mà trong lòng vẫn không tránh khỏi xót xa.

Đới Hạnh San nghe thấy lời khuyên nhủ của Bùi Thanh, thì cũng không còn phản kháng nữa.

Cô ngẩng đầu nhìn người Vệ sĩ thân cận của Chu Thời Cảnh, mà nước mắt vẫn không ngừng tràn ra ngoài, tạo thành từng sợi nước chảy xuống gương mặt nhợt nhạt.

- Nhưng mà tôi thật sự mệt mỏi lắm rồi! Cầu xin mọi người...! Làm ơn... hãy cho tôi được giải thoát, có được không?

Đới Hạnh San biết bản thân mình nợ Chu Thời Cảnh rất nhiều!

Nợ tiền bạc.

Nợ ân tình.

Chưa món nợ nào trả được.

Nhưng sống mà cứ bị sự đau khổ dày vò như thế này, còn thảm hại hơn cái chết gấp trăm ngàn lần.

Cô thật sự không dám đối mặt với hiện thực tàn nhẫn, nên mới tìm cách trốn chạy.

Đới Hạnh San hoàn toàn không muốn sinh con ra, rồi chính bản thân mình bị hiện thực dày vò đến chết.

Bỏ lại hai đứa nhỏ bơ vơ trên cõi đời này, không nơi nương tựa.

- Tôi từng lên mạng và đọc được một câu như thế này. “Tỉnh táo hãy làm việc, mơ hồ thì đọc sách, tức giận thì đi ngủ”.

- Sống ở trên đời, ai mà chẳng có lúc mệt mỏi? Trước khi tôi được Thiếu gia nhận làm Vệ sĩ riêng, cuộc sống nghèo khổ, luôn bị những người có địa vị lớn hơn chà đạp, sỉ nhục.

- Cuộc sống của chúng tôi, có những lúc còn bế tắc và mệt mỏi hơn cô bây giờ rất nhiều. Nhưng đâu có nghĩa là cứ mỗi khi chúng ta cảm thấy mệt mỏi, thì liền lựa chọn từ bỏ mạng sống của mình?

- Không phải lần trước ở trong bệnh viện, cô nói muốn mau chóng được xuất viện, để về gặp em trai của mình hay sao? Bây giờ, nếu như cô chết đi, thì ai sẽ là người chăm sóc Đới Thiếu gia đây? Không lẽ cô muốn Thiếu gia của tôi, phải chăm sóc cho em trai cô suốt đời?

- Còn nữa, cậu Đường hiện tại cũng đã tỉnh táo trở lại rồi! Trong thời gian cô bị bắt cóc, cậu ấy cũng rất lo lắng cho cô. Chẳng lẽ cô không muốn gặp lại cậu Đường? Để cậu ấy vì đôi chân bị tàn phế, mà cũng suy nghĩ tiêu cực, rồi vứt bỏ tính mạng của mình giống như cô hay sao?

Tầm nhìn của Đới Hạnh San từ đầu đến cuối, vẫn đặt ở trên gương mặt của Bùi Thanh.

Đến khi cúi đầu xuống lần nữa, Đới Hạnh San mới cẩn thận suy nghĩ về lời mà người Vệ sĩ vừa nói.

Phải rồi! Đới Hoà Văn là em trai của cô.

Bây giờ, Đới Hạnh San và Đới Hoà Văn, có sống thì cùng sống, mà chết thì cũng phải cùng chết.

Sao có thể để Chu Thời Cảnh lo lắng cho em trai cô mãi?

Hơn nữa, Đới Hạnh San cũng chưa chu toàn mộ phần của ba mẹ mình.

Sao có thể cứ thế này mà rời đi?

Còn có Đường Khắc Phong nữa.

Là vì cô nên cậu ta mới bị rút gân chân.

Đường Khắc Phong là trẻ mồ côi, người thân ruột thịt không có.

Đới Hạnh San phải có trách nhiệm chăm sóc cậu ta, đến hết phần đời còn lại.

- Tôi...

Cô đưa tay đặt lên bụng bầu của mình, nhất thời cảm thấy hoang mang, không biết phải chọn lựa như thế nào.

Bùi Thanh thấy suy nghĩ của Đới Hạnh San dường như đã có chút lung lay.

Liền nhân cơ hội này mà thừa thắng xông lên, chỉ hy vọng có thể hoàn toàn dập tắt được ý định tự tử của cô.

- Chưa hết đâu. Đây là bệnh viện, nơi chữa bệnh cho vô số bệnh nhân. Nếu như bây giờ, cô từ trên này nhảy xuống, cơ hội sống sót chẳng có bao nhiêu phần trăm.

- Nếu như cô chết ở trong bệnh viện, theo cách nhảy lầu tự tử. Cô có từng nghĩ đến những người yếu bóng vía, sẽ tưởng tượng ra ma quỷ, rồi gây náo loạn trong cái bệnh viện này không?

- Một khi cái chết của cô gây ám ảnh cho mọi người, dần dần không có ai đến bệnh viện này nữa, thì nơi này rất nhanh sẽ biến thành cái bệnh viện bị bỏ hoang.

- Mà nếu như nơi này trở thành bệnh viện bị bỏ hoang, thì bao nhiêu người sẽ thất nghiệp? Cô đã từng nghĩ đến chưa?

- Cho dù cô có muốn chết đi chăng nữa, thì cũng đừng làm ảnh hưởng đến người khác.

Chu Thời Cảnh từng nói Đới Hạnh San là một cô gái lương thiện, và rất giàu lòng thương người.

Bùi Thanh cho rằng nếu đúng như lời Thiếu gia của cậu ta nói.

Thì Đới Hạnh San chắc chắn sẽ không bao giờ, để những người vô tội bị liên lụy, chỉ vì chuyện cô muốn tự tử.

Nên mới cố tình lợi dụng điểm này, nhằm mục đích khiến cô mềm lòng.

Càng nghe Bùi Thanh nói, Đới Hạnh San càng cảm thấy có lẽ đây là số mệnh của cô.

Có khổ thế nào cũng không thể từ bỏ mạng sống của mình.

Khi đã bình tĩnh trở lại, Đới Hạnh San lại bắt đầu cảm thấy xấu hổ.

Nếu không phải Thạc Vu xuất hiện kịp lúc và ngăn cản, thì không biết sẽ có bao nhiêu người bị cô làm liên lụy.

Thấy Đới Hạnh San im lặng không nói gì nữa.

Thạc Vu liền đi tới phía sau lưng cô, một lần nữa dùng đôi tay của mình đặt lên bờ vai mảnh khảnh, dịu dàng nói.

- Để tôi đưa em xuống dưới phòng bệnh nghỉ ngơi.

Thạc Vu cũng không biết Thiếu gia nhà nào, lại tuyển được một đội ngũ Vệ sĩ chất lượng như vậy.

Chỉ nói có mấy câu mà đã khiến Đới Hạnh San thay đổi tâm ý.

Đới Hạnh San vẫn một mực giữ nguyên sự im lặng, nhưng lại ngoan ngoãn đi theo Thạc Vu.

Bấy giờ, đám Vệ sĩ mới tạm thời có thể thở phào nhẹ nhõm, rồi cũng vội vàng theo hai người kia xuống lầu dưới.

Bọn họ vừa xuống đến trước phòng bệnh của Đới Hạnh San, thì đã nhìn thấy Chu Thời Cảnh cùng Thư ký của anh ta, vẻ mặt lo lắng từ phía đối diện vội vàng đi tới trước mặt cô và Thạc Vu.

- Hạnh San, tôi chỉ vừa ra ngoài một chút, mà em đã chạy đi đâu vậy? Có biết là tôi đã rất lo lắng cho em, nên phải vội vàng quay lại đây hay không?

Vừa rồi, Tổng lý Quốc vụ gọi Chu Thời Cảnh đến, nói muốn giao vụ án của Khâu Kính Hựu cho Viện kiểm sát toàn quyền xử lý.

Nhưng ngoài lý do công việc, ông ta cũng không quên nhắc đến Mục Nhã.

Trước giờ, ông Mục vẫn luôn hy vọng Chu Thời Cảnh, có thể trở thành con rể của ông ta.

Chắc chắn Mục Nhã sau khi rời khỏi bệnh viện, đã nói gì đó với ba của cô ta.

Nên Tổng lý Quốc vụ mới cố tình mượn chuyện công việc, để tìm Chu Thời Cảnh đến nói về chuyện gả chồng, cho con gái cưng của ông ta.

Nhưng sau khi được Thư ký thông báo, về chuyện Đới Hạnh San mất tích.

Chu Thời Cảnh đã rất lo lắng, nên bèn nói khéo trước mặt Tổng lý Quốc vụ mấy câu.

Rồi không cần biết ông ta có tức giận hay không.

Chu Thời Cảnh cứ thế trực tiếp rời khỏi văn phòng chính phủ, vội vàng trở về bệnh viện.

Thấy Đới Hạnh San vẫn chẳng nói lời nào, vẻ mặt ủ rũ hệt như người mất hồn.

Thạc Vu bèn thay cô trả lời câu hỏi của Chu Thời Cảnh.

- Trước mắt, cứ để Hạnh San vào trong nằm nghỉ cái đã.

Thạc Vu và Chu Thời Cảnh trước đây, từng là học sinh cùng khối nhưng khác lớp.

Tuy bọn họ không có quan hệ thân thiết, nhưng cũng gọi là biết mặt nhau.

Nhìn thấy Thạc Vu cũng xuất hiện ở đây, khiến Chu Thời Cảnh có hơi bất ngờ.

Đợi Thạc Vu dìu Đới Hạnh San vào trong phòng bệnh.

Bùi Thanh mới ghé sát vào tai Chu Thời Cảnh, nhỏ giọng nói cho anh ta biết chuyện Đới Hạnh San vừa rồi, có ý định nhảy lầu tự tử.

Chu Thời Cảnh sau khi nghe báo cáo từ người Vệ sĩ thân cận, đôi mắt anh ta mở lớn nhìn Bùi Thanh, như không dám tin vào những lời mà cậu ta vừa nói.

Chu Thời Cảnh lập tức đi vào trong phòng, nhìn người con gái đang được Thạc Vu cẩn thận đỡ nằm xuống giường.

Trái tim lại giống như bị ai đó dùng tay bóp chặt.

Đau đớn vô cùng!

Chu Thời Cảnh còn nhớ mới chỉ vừa sáng sớm hôm nay, Đới Hạnh San còn nói sẽ nghiêm túc suy nghĩ về chuyện sinh hai đứa nhỏ trong ra.

Trước khi suy nghĩ thông suốt, cô sẽ không làm chuyện dại dột.

Chu Thời Cảnh cho rằng vì chuyện sáng nay, mẹ anh ta ở trước mặt Đới Hạnh San có những lời lẽ ác ý, mới khiến cô nghĩ quẩn.

Cũng may là Đới Hạnh San không sao.

Nếu không, Chu Thời Cảnh nhất định sẽ không tha thứ cho bản thân mình.

Đới Hạnh San vừa được đỡ nằm xuống, đã lập tức nghiêng người quay mặt vào trong, để không ai nhìn thấy cô nhắm mắt mà lệ vẫn rơi.

Thạc Vu và Chu Thời Cảnh nhìn nhau, hai người dường như có chung một nỗi đau, một nỗi bất lực mà không thể nói cho người khác biết.

Thạc Vu ra hiệu với Chu Thời Cảnh, muốn anh ta ra ngoài nói chuyện cùng mình.

- Cậu biết ba của hai đứa nhỏ trong bụng Hạnh San là ai, và lý do tại sao cô ấy lại muốn tự tử, đúng không? Có thể nói cho tôi biết hay không?

Hai người đứng ở trong dãy hành lang của khoa phụ sản, Thạc Vu thẳng thắn hỏi.

Anh ta cũng biết chuyện Chu Thời Cảnh bây giờ, đã là Viện trưởng Viện kiểm sát.

Dựa vào những chuyện mà Bùi Thanh nói ở trên sân thượng, thì Chu Thời Cảnh chắc chắn không phải là người tạo ra chiếc bụng bầu của Đới Hạnh San.

Dựa vào thái độ lo lắng của Chu Thời Cảnh lúc vừa rồi.

Thạc Vu cũng cảm thấy anh ta không thể nào là nguyên nhân, dẫn đến việc Đới Hạnh San muốn quyên sinh.

Thạc Vu thật sự muốn biết suốt một năm nay, chuyện gì đã xảy ra với Đới Hạnh San.

Tại sao cô lại thành ra bộ dạng giống như bây giờ?

Dù sao chuyện Đới Hạnh San từng bị Khâu Kính Hựu ép làm nô lệ tình dục, sinh con cho hắn, và vừa mới bị hắn giam cầm hơn hai tháng, đã có rất nhiều người biết.

Một khi vụ án của Khâu Kính Hựu được đưa ra xét xử, thì tin tức này lập tức cũng sẽ tràn lan, trên các phương tiện thông tin đại chúng.

Sợ rằng đến lúc ấy, ngay cả Chu Thời Cảnh cũng khó lòng mà ngăn chặn được.

Cho nên, nếu như Thạc Vu đã muốn biết, thì Chu Thời Cảnh cũng không giấu giếm.

- Kẻ làm Hạnh San mang bầu chính là Khâu Kính Hựu, chủ của ngân hàng KKH - được mệnh danh là một trong tứ đạo ngân hàng thương nghiệp quốc doanh, cũng chính là kẻ đã đưa ba mẹ của Hạnh San vào tù.

- Cách đây vài tháng, ba mẹ của Hạnh San đột ngột chết trong tù, nguyên nhân là do tự tử.

- Trước đó, Khâu Kính Hựu đã dùng tính mạng của người nhà họ Đới để uy hiếp, ép Hạnh San phải trở thành đồ chơi trong tay hắn, rồi còn ép cô ấy phải sinh con cho tên khốn đó.

- Hạnh San cho rằng Khâu Kính Hựu chính là người, đã gián tiếp hại chết ba mẹ của cô ấy. Mà bây giờ ba mẹ Hạnh San đã mất, em trai thì thành người thực vật, xung quanh cô ấy chẳng còn ai.

- Hạnh San vì không muốn sinh con cho Khâu Kính Hựu, nên mới muốn tự tử. Lần trước, cũng đã ở trong biệt thự của Khâu Kính Hựu nhảy lầu một lần.

- May mắn là lần đó, cả ba mẹ con đều không sao. Nhưng chuyện lần đó đã khiến Hạnh San bị sốc tâm lý, rơi vào tình trạng chết lâm sàng, hôn mê suốt hơn nửa tháng trời. Thời gian đó, tôi còn nghĩ rằng cô ấy sẽ không bao giờ tỉnh lại nữa.

- Sau khi tỉnh lại, Hạnh San đã phải phẫu thuật mắt, do di chứng của việc bị chết lâm sàng. Cô ấy chỉ mới lấy lại được thị lực gần đây thôi.

- Bác sĩ nói... bởi vì thai nhi trong bụng của Hạnh San bị thiếu hụt oxy, trong một khoảng thời gian. Nên sau khi sinh ra, con của cô ấy rất có thể phải đối mặt với việc bị tàn tật, bại não, mù, chậm phát triển... thậm chí là tử vong trong vòng 18 tháng tuổi.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.