Chương trước
Chương sau
Vậy là cả một đêm dài, hai người Chu Thời Cảnh và Đới Hạnh San đều thức trắng.

Sáng sớm hôm sau, Chu Thời Cảnh lại ra ngoài mua đồ ăn về cho cô.

Nhưng bát phở gà ấm nóng chỉ vừa được đưa đến tay Đới Hạnh San, thì có ba người bất ngờ bước vào trong phòng.

Bọn họ là hai người, một nam và một nữ có vẻ lớn tuổi.

Cùng một cô gái có gương mặt vô cùng trẻ và xinh đẹp, ăn mặc sành điệu.

Đối với hai người lớn tuổi kia, thì Đới Hạnh San chưa từng gặp qua lần nào.

Nhưng còn cô gái còn lại thì Đới Hạnh San biết.

Cô ta tên là Mục Nhã, là cái đuôi nhỏ luôn bám theo Chu Thời Cảnh lúc còn đi học, và cũng chính là con gái cưng của Thủ tướng chính phủ.

Cô ta bằng tuổi Đới Hạnh San, lại học cùng trường với cô và Chu Thời Cảnh.

Nếu nói Đới Hạnh San chưa gặp Mục Nhã bao giờ, thì chính là nói dối.

Vừa nhìn thấy Chu Thời Cảnh, người phụ nữ trung niên vội vàng bước tới, dùng một tay nắm lấy tay anh ta, tay còn lại đưa lên chạm vào gò má của anh ta.

Hai mắt người phụ nữ xuất hiện quầng thâm, có lẽ là do đã thiếu ngủ trong nhiều ngày.

Nhìn Chu Thời Cảnh một lượt từ trên xuống dưới, lo lắng hỏi.

- Thời Cảnh, con có sao không? Có bị thương ở đâu không? Sao con đã thoát khỏi đám bắt cóc rồi mà lại không về nhà, cũng không nói cho ba mẹ biết?

- Con có biết hơn hai tháng qua, ba mẹ lo lắng cho con như thế nào hay không? Ngày nào ba mẹ cũng cho người đi tìm, chỉ mong có được một chút tung tích của con.

Thì ra... người phụ nữ kia chính là Phu nhân Chu gia, mẹ ruột của Chu Thời Cảnh.

Vậy người đàn ông đứng bên cạnh bà ta, hẳn là ba của Chu Thời Cảnh rồi?

Chu Phu nhân rất nhanh đã phát hiện vết sẹo trên trán của con trai.

Chính là vết sẹo do vết thương, bị đập mạnh xuống mặt đường đề lại.

Bà Chu yêu thương con trai của mình, tuyệt đối không thua kém tình thương, mà Khâu Phu nhân đã dành cho Khâu Kính Hựu.

Tuy vết thương ở trán của Chu Thời Cảnh đã thành sẹo, nhưng vẫn khiến Chu Phu nhân không khỏi cảm thấy xót xa.

- Con mau nói cho mẹ biết. Vết sẹo trên trán của con, có phải do cái tên Khâu Kính Hựu đó gây ra hay không?

Nghe mẹ của Chu Thời Cảnh nhắc đến Khâu Kính Hựu, bằng lời lẽ không mấy lịch sự.

Vẻ mặt Đới Hạnh San thoáng chốc trầm xuống.

Phải! Vết sẹo trên người Chu Thời Cảnh, là do người của Khâu Kính Hựu gây ra.

Mà nguyên nhân sâu xa của tất cả mọi chuyện, đều bắt nguồn từ cô.

Nếu như không phải vì bảo vệ Đới Hạnh San, Chu Thời Cảnh cũng sẽ không bị thương.

Rồi còn bị Khâu Kính Hựu giam giữ suốt hơn hai tháng qua, khiến người nhà không khỏi lo lắng.

Chu Thời Cảnh có chút bất ngờ, khi thấy ba mẹ của mình lại tìm tới tận đây.

Anh ta theo phản xạ nhìn qua Đới Hạnh San đang ngồi trên giường.

Chỉ sợ với tính cách của mẹ mình, sẽ làm cho cô bị tổn thương.

- Con không sao. Chỉ là vết thương nhỏ thôi, mẹ đừng quá lo lắng.

- Sở dĩ con không báo cho ba mẹ biết, là vì lúc con từ ngoại ô trở về thì đã là một giờ sáng rồi. Con sợ làm ảnh hưởng đến giấc ngủ của mọi người, nên định hôm nay mới báo cho ba mẹ biết. Nhưng không ngờ ba mẹ lại đến đây.

Sau khi biết được hai người kia là ba mẹ của Chu Thời Cảnh.

Đới Hạnh San không để ý đến chuyện Chu Phu nhân, có những lời lẽ khó nghe đối với Khâu Kính Hựu, mà vẫn lễ phép lên tiếng chào hỏi.

- Con chào dì, chào chú!

Mục Nhã không muốn trở thành người vô hình ở trong căn phòng này.

Liền chạy đến bám lấy cánh tay Chu Thời Cảnh, nở một nụ cười thật tươi.

- Thời Cảnh, em đi du học về rồi này. Anh biết không? Thời gian ở bên Mỹ, ngày nào em cũng nhớ anh, chỉ mong sao mau chóng trở về để được gặp anh.

- Hai tháng trước, em vừa về nước đã nghe tin anh mất tích. Em thật sự đã rất lo lắng cho anh! Em chỉ sợ sẽ không bao giờ được nhìn thấy anh nữa.

Mới có hơn hai tháng không gặp, mà Chu Phu nhân đã thấy cậu con trai của mình gầy rộc hẳn đi.

Thế mà Chu Thời Cảnh còn cố tình muốn lừa bà ta, nói rằng bản thân không sao.

Bà Chu liền lấy đó làm điều khiến bà ta cảm thấy không vui.

- Trên mặt đã xuất hiện một vết sẹo lớn như thế này, thế mà con vẫn còn dám nói với mẹ là không sao? Lúc bị thương có phải là đau lắm không con?

Chỉ cần nghĩ đến cảnh con trai bị người ta đánh đập, hành hạ.

Là Chu Phu nhân đã không tránh khỏi cảm thấy xót xa.

Chu Thời Cảnh là đứa con trai duy nhất của ông bà Chu, từ nhỏ đã được bao bọc rất kỹ.

Chỉ cần trên người anh ta xuất hiện một vết xước nhỏ thôi, là Chu Phu nhân đã vô cùng đau lòng.

Huống hồ, suốt hơn hai tháng qua.

Chu Thời Cảnh lại bị người ta bắt cóc, rồi bị hành hạ thành ra thế này.

Nghĩ đến kẻ khiến con trai bà ta ra nông nỗi này.

Chu Phu nhân lại phẫn nộ mà nghiến răng ken két.

- Nếu vết sẹo trên mặt của con không thể biến mất. Mẹ nhất định sẽ không tha cho cái tên Khâu Kính Hựu kia đâu.

Nghe thấy giọng nói của Đới Hạnh San đột ngột vang lên.

Bấy giờ, bà Chu mới để ý đến người phụ nữ đang ngồi trên giường bệnh, với cái bụng bầu lớn vượt mặt.

Nghĩ đến lý do vì sao Chu Thời Cảnh thân là con trai, mà lại ở trong khoa phụ sản.

Chu Phu nhân lại không nhịn được mà chất vấn.

- Thì ra... đêm qua sau khi thoát khỏi Khâu Kính Hựu, con không về nhà là vì cô gái này sao?

- Con có biết là nếu không phải vì cô ta, thì con sẽ không bị thương, càng không đắc tội với Khâu Kính Hựu, rồi bị tên đó bắt cóc hay không?

- Rốt cuộc thì cô ta đã cho con ăn bùa mê, thuốc lú gì. Mà khiến cho một người đường đường là Viện trưởng Viện kiểm sát, Thiếu gia nhà họ Chu giống như con.

- Lại có thể vì một người phụ nữ, đang mang thai con của kẻ khác. Mà chẳng những sẵn sàng quỳ gối cầu xin một tên tội phạm, còn để hắn ta uy hiếp, rồi tuỳ ý đùa giỡn trong lòng bàn tay thế hả Cảnh?

Lần đó, chỉ có Đới Hạnh San, Chu Thời Cảnh và Định Thành bị bắt đi.

Còn Vệ sĩ của Chu Thời Cảnh, cùng Cảnh sát được cắt cử đi bảo vệ Đới Hạnh San, chỉ bị người của Khâu Kính Hựu đánh ngất, rồi ném ở vệ đường.

Bảo sao bà Chu lại biết rõ chuyện Chu Thời Cảnh hạ mình, quỳ gối cầu xin Khâu Kính Hựu tha cho Đới Hạnh San như vậy.

Lời chì chiết của Chu Phu nhân, khiến bàn tay cầm bát phở gà của Đới Hạnh San khẽ run lên.

Bà ta nói đúng!

Tất cả đều là bởi vì sự nhu nhược, không quyết đoán của cô.

Đã khiến không chỉ Chu Thời Cảnh, mà rất nhiều người vô tội, đều trở thành nạn nhân của Khâu Kính Hựu.

Đáng ra, Đới Hạnh San không nên tồn tại trên đời này mới đúng.

Chu Thời Cảnh cúi đầu nhìn bàn tay của người khác giới, đang nắm tay mình.

Lại quay sang nhìn vẻ mặt của Đới Hạnh San.

Trông thấy biểu cảm thất thần hiện hữu trên gương mặt, cùng với bàn tay cầm bát sứ không được vững vàng của cô.

Anh ta hết sức lo lắng.

Chu Thời Cảnh dứt khoát gạt tay Mục Nhã ra.

Vừa mới bày tỏ tình cảm với Đới Hạnh San ngày hôm qua.

Anh ta không muốn bây giờ, lại cùng người phụ nữ khác tiếp xúc thân mật, ở ngay trước mặt cô.

- Mẹ, Hạnh San đang mang thai, lại sắp sinh non. Có chuyện gì chúng ta ra ngoài nói chuyện, để cho cô ấy nghỉ ngơi.

Chu Thời Cảnh muốn kéo mẹ mình ra ngoài.

Nhưng bà Chu không nghe, mà vẫn một mực đứng nguyên tại vị trí cũ.

- Mẹ không đi đâu hết. Hôm nay, mẹ muốn con ở trước mặt cô gái này, ba mặt một lời nói cho rõ.

- Con thích cô ta?

Mục Nhã bị Chu Thời Cảnh lạnh nhạt đẩy ra, lập tức quay sang nhìn Đới Hạnh San, trong lòng vô cùng ghen tức.

Trước đây, cô ta luôn bám theo Chu Thời Cảnh.

Đương nhiên sớm biết người đàn ông mình thích, lại có tình cảm với Đới Hạnh San.

Vậy nên trước đây, Chu Thời Cảnh đã ở trước mặt ông bà Chu, vạch rõ mối quan hệ với Mục Nhã.

Nói rằng chỉ coi cô ta giống như một người em gái.

Nhưng Mục Nhã cũng giống như Chu Thời Cảnh.

Biết rõ đối phương dành tình cảm cho người khác, nhưng bản thân vẫn cố chấp muốn ở bên cạnh người mình yêu.

Chỉ là... Mục Nhã thật không ngờ, tình cảm mà Chu Thời Cảnh dành cho Đới Hạnh San lại lớn đến mức.

Ngay cả khi cô mang thai con của người đàn ông khác.

Chu Thời Cảnh vẫn cam tâm, tình nguyện che chở cho cô.

Đối diện với lời chất vấn của mẹ mình.

Chu Thời Cảnh cũng không trốn tránh, mà lại thẳng thắn đáp.

Mặc dù biết rõ câu trả lời này của mình, có thể làm cho Chu Phu nhân càng thêm tức giận.

- Con không chỉ đơn giản là thích cô ấy, mà con yêu Hạnh San. Vì cô ấy, đừng nói là quỳ gối cầu xin người khác. Mà con có thể hy sinh cả tính mạng của bản thân mình, để đổi lấy cho Hạnh San một đời bình an.

- Còn chuyện Hạnh San có thai, đều là bị Khâu Kính Hựu ép buộc. Chứ cô ấy hoàn toàn không muốn có con trước khi kết hôn.

- Nhưng chuyện Đới Hạnh San có thai, với người đàn ông khác thì sao chứ? Con thấy đó đâu phải chuyện gì phạm pháp đâu.

- Trên đời này thiếu gì trai tân kết hôn với mẹ đơn thân? Chẳng lẽ mẹ đường đường là mẹ của Viện trưởng Viện kiểm sát, mà lại kỳ thị chuyện này hay sao?

Tình cảm mà Chu Thời Cảnh dành cho Đới Hạnh San, là xuất phát từ tận đáy lòng.

Cho nên, anh ta cũng chẳng ngại cho người khác biết chuyện này.

Mục Nhã chợt đứng hình trước lời thú nhận của Chu Thời Cảnh.

Thà là anh ta không thừa nhận, chuyện anh ta có tình cảm với Đới Hạnh San.

Thì Mục Nhã còn có thể tự lừa dối bản thân, rằng trong lòng Chu Thời Cảnh không có người con gái nào khác.

Chu Thời Cảnh chỉ là chưa muốn yêu mà thôi.

Nhưng bây giờ, anh ta lại thẳng thừng thừa nhận, tình yêu mà bản thân dành cho Đới Hạnh San.

Trái tim bé nhỏ của Mục Nhã, làm sao có thể chấp nhận được sự thật đau lòng này?

Quả đúng như Chu Thời Cảnh dự đoán.

Sau khi nghe những lời thoát ra từ miệng của anh ta, bà Chu giận càng thêm giận.

Bà ta không ngờ đứa con trai mà mình vất vả nuôi nấng.

Hôm nay, lại chỉ vì một đứa con gái, mà ăn nói với bà ta như vậy.

- Thời Cảnh, ba mẹ vất vả nuôi con ăn học. Để bây giờ con lại vì một đứa con gái, mà ăn nói với mẹ như thế hay sao?

- Không phải mẹ kỳ thị phụ nữ có con. Nhưng cô ta không được cưới hỏi đàng hoàng, đã lên giường với Khâu Kính Hựu, rồi có con với cậu ta.

- Huống hồ, con là Thiếu gia quyền quý, vớ đâu chẳng được con nhà gia giáo, thủ thân như ngọc, môn đăng hộ đối.

- Việc gì mà phải đâm đầu vào một đứa con gái, đã bị kẻ khác chơi chán rồi. Không chỉ có con riêng, mà còn là con gái của kẻ sát nhân?

Rồi Chu Phu nhân lại kéo Mục Nhã, đến trước mặt Chu Thời Cảnh mà nói.

- Con nhìn đây này. Nhã Nhã nhà chúng ta vừa xinh đẹp, học giỏi, lại là con gái của Tổng lý Quốc vụ. Hơn nữa, con bé còn thích con đã nhiều năm nay.

- Đây mới là người con gái xứng đáng trở thành vợ của con, là đứa con dâu mà mẹ mong mỏi.

Nghe mẹ của Chu Thời Cảnh dành lời khen cho mình.

Mục Nhã lại thẹn thùng nở một nụ cười.

Cô ta cho rằng chỉ cần không có sự đồng ý của Chu Phu nhân.

Thì Đới Hạnh San vĩnh viễn cũng đừng mong, bước được vào nhà họ Chu.

Liên tục bị những lời nói của bà Chu công kích, khiến tinh thần trở nên bấn loạn.

Bàn tay nhỏ bé càng run lên bần bật, cuối cùng cầm không chắc mà đánh đổ cả bát phở gà lên trên đùi.

Thứ nước ấm nóng xuyên qua lớp quần bệnh nhân, rất nhanh đã thấm vào da thịt.

Nhưng Đới Hạnh San dường như, lại chẳng cảm nhận được sự đau đớn.

Cô ngồi bất động trên giường, giống hệt như một cái xác không hồn, một bức tượng vô tri, vô giác.

Bây giờ, ngay cả khi ba mẹ Đới Hạnh San mất rồi.

Cô vẫn không thể thoát khỏi thân phận con gái của kẻ sát nhân.

Đến mẹ của Chu Thời Cảnh còn cảm thấy Đới Hạnh San rất bẩn.

Chu Thời Cảnh có thật là không để ý đến chuyện này?

Chu Thời Cảnh một lần nữa quay sang nhìn Đới Hạnh San.

Vô tình lại bắt gặp cảnh tượng, cô tự làm đổ bát phở gà lên người mình.

Cũng may là hiện tại Đới Hạnh San đang ngồi trên giường, nên bát sứ mới không bị vỡ.

Chu Thời Cảnh vô cùng hốt hoảng, vội vàng lật bát lên.

Dùng tay không nhanh chóng bốc những sợi phở, dính trên đùi của Đới Hạnh San bỏ lại vào trong bát.

Vừa sợ cô bị nước phở làm bỏng, vừa lo lắng bát sứ đập vào chân sẽ làm Đới Hạnh San đau.

- Hạnh San, em có sao không? Nói cho tôi biết đi. Em có đau ở đâu không?

Cô bị câu hỏi của Chu Thời Cảnh làm cho giật mình, ngẩng đầu nhìn anh ta bằng đôi mắt ươn ướt.

Cũng biết hiện tại bản thân đang cậy nhờ sự giúp đỡ của Chu Thời Cảnh.

Nên mặc dù không mở miệng, nhưng Đới Hạnh San lại yếu ớt lắc đầu, thay cho câu trả lời.

Bấy giờ, cô mới cảm giác được sự đau đớn, từ phần đùi truyền đến dây thần kinh cảm giác.

Bởi vì tô phở đổ lên điểm nhạy cảm trên cơ thể Đới Hạnh San.

Chu Thời Cảnh không tiện kiểm tra, định là sẽ đi gọi nữ Bác sĩ đến kiểm tra cho cô.

Nhưng trước đó, anh ta phải đuổi đám người kia ra khỏi đây.

Để tránh làm Đới Hạnh San thêm kích động cái đã.

Chu Thời Cảnh quay lại nhìn Chu Phu nhân.

Khuôn mặt trở nên lạnh lùng, đanh giọng nói.

- Mẹ thật quá đáng! Không phải con đã nói rồi hay sao? Chuyện Hạnh San từng lên giường với Khâu Kính Hựu rồi có con, là bị người khác ép. Chứ cô ấy hoàn toàn không phải loại phụ nữ không ra gì, giống như mẹ nghĩ.

- Đâu ai sinh ra mà được lựa chọn người thân của mình? Việc ba mẹ Hạnh San phạm tội, cô ấy cũng đâu có mong muốn.

- Vả lại, dù sao ba mẹ của Hạnh San cũng đã mất rồi. Cô ấy hiện tại đang rất đau lòng! Mẹ làm ơn có thể đừng nhắc đến ba mẹ Hạnh San, ở trước mặt cô ấy có được hay không?

- Ở trong quá khứ, Hạnh San đã phải chịu rất nhiều tổn thương. Không chỉ bị Khâu Kính Hựu dày vò, hành hạ suốt hơn một năm trời. Mà còn cùng lúc mất đi cả ba lẫn mẹ, em trai thì đã trở thành người thực vật đến suốt đời.

- Một cô gái tội nghiệp như thế này, đáng ra phải nhận được sự đồng cảm từ những người xung quanh. Nhưng mẹ đã không thương thì thôi, lại còn dùng những lời lẽ cay độc để miệt thị cô ấy.

- Con thật sự quá thất vọng về mẹ! Tốt nhất mẹ nên rời khỏi đây đi. Hạnh San cần có không gian yên tĩnh để nghỉ ngơi, dưỡng thai. Mẹ đừng ở đây làm phiền cô ấy nữa!

Mục Nhã thấy Chu Thời Cảnh vì muốn bảo vệ Đới Hạnh San, mà dám cãi lại lời của bà Chu.

Không đợi mẹ của Chu Thời Cảnh lên tiếng, cô ta đã vội vàng cướp lời.

- Thời Cảnh, đây là mẹ của anh đấy. Sao anh có thể vì một người phụ nữ, mà ăn nói với bác ấy như vậy?

- Chẳng lẽ trong lòng của anh, cô ta còn quan trọng hơn mẹ ruột của anh hay sao?

Cũng chẳng biết Mục Nhã là thật sự, cảm thấy bất bình thay cho Chu Phu nhân.

Hay cô ta đang sợ những lời mà Chu Thời Cảnh nói ra, sẽ khiến bà Chu có một cái nhìn khác về Đới Hạnh San.

Nên mới cố tình đổ thêm dầu vào lửa đây?

Đới Hạnh San không muốn vì mình, mà mối quan hệ giữa hai mẹ con Chu Thời Cảnh càng thêm căng thẳng.

Nên vội vàng vươn tay níu lấy góc áo, của người đàn ông bên cạnh, nhỏ giọng nói.

- Thời Cảnh, đừng nói nữa. Mau xin lỗi mẹ anh đi.

Khuôn mặt của Chu Thời Cảnh khi quay lại nhìn Đới Hạnh San, lại trở về với nét ôn hoà, ấm áp, mà anh ta chưa bao giờ dành cho Mục Nhã.

Chu Thời Cảnh vỗ nhẹ vào mu bàn tay Đới Hạnh San như muốn trấn an.

Rồi cũng không có ý định sẽ bỏ qua cho Mục Nhã.

- Nhân tiện có mặt em ở đây, tôi cũng nói rõ một lần cuối cùng. Như trước kia tôi cũng đã nói, rằng tôi không có một chút tình cảm nào đối với em, mà chỉ coi em giống như một đứa em gái.

- Người tôi yêu từ đầu đến cuối chỉ có một mình Hạnh San, và người tôi muốn cưới làm vợ cũng chỉ có một mình cô ấy. Hơn thế nữa, tôi cũng không cho phép bất cứ ai xúc phạm Hạnh San.

- Cho nên, ngay từ bây giờ. Tốt nhất em nên bỏ cái ý định, dùng người nhà họ Chu và nhà họ Mục, để ép tôi kết hôn với em đi.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.