- Em...
Mọi tâm tư của cô dường như đều bị anh ta nhìn thấu.
Đới Hạnh San nhất thời bị câu hỏi, của Chu Thời Cảnh làm cho lúng túng.
Vừa không muốn trả lời, lại vừa không biết phải trả lời như thế nào.
Chẳng ai muốn sinh con cho kẻ đã dày vò mình, làm khổ ba mẹ của mình.
Nhưng bởi vì cô yêu Khâu Kính Hựu, nên nhiều khi vẫn có tư tưởng, muốn giữ lại hai đứa nhỏ trong bụng.
Không phải chỉ vì muốn con của cô, có cơ hội được nhìn thấy thế giới bên ngoài.
Mà còn là vì không muốn hắn mất đi cơ hội được làm ba.
Nhưng khi nghĩ đến chuyện bản thân phải đối mặt như thế nào, với vong linh trên trời của ba mẹ mình.
Thì Đới Hạnh San lại ngay lập tức, cảm thấy căm hận người đàn ông đó.
Nếu như không có sự hiện diện của Khâu Kính Hựu, trong cuộc đời của cô.
Thì Đới Hạnh San cũng sẽ chẳng phải khó xử, khi đứng trước tình yêu và tình thân giống như bây giờ.
Trông thấy biểu cảm lúng túng trên mặt cô.
Chu Thời Cảnh cũng đoán được câu hỏi vừa rồi của mình, có lẽ đã khiến Đới Hạnh San cảm thấy khó xử, nên cũng không cưỡng ép cô phải trả lời.
Anh ta lại đặt hộp cháo lên mặt tủ, rồi quay lại dùng tay nắm lấy bàn tay có chút lạnh của Đới Hạnh San, nhẹ nhàng khuyên giải.
- Hạnh San, nghe tôi nói này. Hai đứa nhỏ trong bụng của em, không chỉ là con của Khâu Kính
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhanh-hong-cho-ac-quy/3467087/chuong-172.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.