Lần này, Khâu Kính Hựu có vẻ rất cương quyết, muốn giữ vững quyết định của mình.
Vừa nói dứt lời, liền thu về bàn tay đang cầm khẩu súng.
Để cho Đới Hạnh San dùng hai tay tự mình nắm giữ, cho khẩu súng không bị rơi xuống đất.
Trực tiếp dùng lời nói điều chỉnh, để nòng súng trong tay cô nhắm trúng mục tiêu.
- Cao lên chút! Không thôi bắn trúng mặt Chu Thời Cảnh bây giờ.
Đới Hạnh San ngồi trong lòng hắn, mếu máo gọi tên Khâu Kính Hựu.
Dường như vẫn mong có thể khiến hắn thay đổi tâm ý.
- Kính.. Kính Hựu...!
Khâu Kính Hựu thu vào tầm nhìn biểu cảm này của cô.
Chẳng những không cảm thấy đau lòng, mà ngược lại còn thấy Đới Hạnh San đáng yêu vô cùng.
Dáng vẻ yếu đuối như mèo nhỏ bị người khác ăn hiếp này của cô.
Đương nhiên là dễ thương hơn bộ dạng lạnh nhạt, của Đới Hạnh San đối với hắn rồi.
Bởi vì biết cô không nhìn thấy, nên Khâu Kính Hựu có thể thoải mái cong môi cười, vươn tay lau nước mắt cho Đới Hạnh San.
Nhưng lời nói thoát ra khỏi miệng vẫn rất kiên định.
- Thế nào? Có làm được không? Hay để tôi giúp em?
Nhớ đến chuyện vừa rồi hắn đã nói, rằng nếu như để Khâu Kính Hựu tự mình ra tay, thì nhất định sẽ bắn nát sọ của Chu Thời Cảnh.
Đới Hạnh San sợ đến phát run, vội vàng lắc đầu.
- Không... em làm...!
Hai tay của cô cố gắng giữ chặt khẩu súng, căng thẳng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhanh-hong-cho-ac-quy/3467080/chuong-165.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.