Đây là lần đầu tiên, từ khi bọn họ gặp lại.
Khâu Kính Hựu đến gần mà cô dám né tránh.
Nhưng những lời mà Đới Hạnh San nói ra lúc này, mới khiến nội tâm của hắn dậy sóng.
Cô vừa nói gì?
Sau ngày hôm nay, Đới Hạnh San không ở trong ngôi biệt thự này nữa sao?
Ăn ở với nhau suốt hơn một năm trời.
Bụng cũng đã có con của Khâu Kính Hựu rồi.
Thế mà bây giờ cô lại muốn rời khỏi hắn sao?
Không... không thể nào!
Khâu Kính Hựu tuyệt đối sẽ không bao giờ, để Đới Hạnh San rời khỏi ngôi biệt thự này.
Rời khỏi tầm kiểm soát của hắn.
Làm sao Khâu Kính Hựu có thể sống nổi, nếu như không có cô ở bên cạnh?
- Không ở trong ngôi biệt thự này nữa. Vậy cô muốn đi đâu? Cô nghĩ chỉ dựa vào chuyện ba mẹ cô đã chết, và Đới Hoà Văn biến mất. Thì tôi sẽ mềm lòng mà thả cô đi sao? Cô nghĩ khi chưa có sự cho phép của tôi, thì cô có thể dễ dàng rời khỏi đây hay sao?
- Giết người thì phải đền mạng, đó là chuyện hiển nhiên. Cho dù có phải là tôi hại chết ba mẹ cô hay không, thì cũng là bọn họ đáng phải chết. Tôi giữ lại mạng cho bọn họ đến tận bây giờ, đã là quá nhân từ rồi.
- Thử hỏi xem, trên đời này có ai tốt như tôi không? Còn trả tiền viện phí cho con trai, của người đã hại chết mẹ ruột của tôi.
- Cái chết của ba mẹ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhanh-hong-cho-ac-quy/3467058/chuong-143.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.