Lời kia của Tiểu Thiên, chẳng khác nào một tảng đá nặng, rơi xuống trúng đầu của cô.
Đới Hạnh San bàng hoàng lùi lại, ra sức lắc mạnh đầu, như không dám tin vào tai mình.
Cũng may có Tiểu Chi và Liên Nhi đứng phía sau, kịp thời đỡ lấy cơ thể của cô, nên Đới Hạnh San mới không ngã ngửa về phía sau.
- Không... không thể nào! Đêm qua, rõ ràng Thiếu gia đã gọi cho Quản giáo trại giam.
- Tôi cũng nghe thấy chính miệng anh ta đã nói, rằng ba mẹ tôi ở trong tù, chẳng những hiện tại vẫn đang sống rất tốt, mà còn đã dần thích nghi được với môi trường mới.
- Tuyệt đối không thể có chuyện ba mẹ tôi đã mất được. Anh đang trêu đùa tôi đúng không?
Miệng rõ ràng cương quyết phủ nhận lời nói của người Vệ sĩ.
Nhưng khi cô ngẩng đầu nhìn Tiểu Thiên, thì đôi mắt đã ngấn lệ.
- Bởi vì Thiếu gia muốn tôi đau khổ, nên đã kêu anh cố tình dựng lên chuyện này, để lừa gạt tôi có đúng không?
Đôi mắt ngập nước liên tục đảo qua, đảo lại, tâm lý hoảng loạn.
Trong đầu liên tục chạy qua những ý nghĩ hoang đường.
Khiến Đới Hạnh San chẳng có cách nào giữ được bình tĩnh.
- Không... không đúng. Anh là người của Chu Thời Cảnh. Là anh ta thấy tôi chưa đủ khổ, nên kêu anh đến gieo thêm đau khổ cho tôi, có đúng không?
Chính Khâu Kính Hựu đã nói với cô.
Chuyện ba mẹ cô chết.
Chỉ là do ban ngày Đới Hạnh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhanh-hong-cho-ac-quy/3467056/chuong-141.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.