Mặc dù Quản giáo trại giam đã nói ba mẹ cô vẫn sống tốt.
Nhưng trong lòng Đới Hạnh San, vẫn cảm thấy bồn chồn không yên.
Lỡ như giấc mơ kia là một điềm báo, cho những chuyện sắp xảy ra trong tương lai gần thì sao?
Chuyện tương lai đâu ai biết trước được điều gì?
Có thể bây giờ, ba mẹ cô vẫn bình an vô sự.
Nhưng vài ngày tới hai người họ xảy ra chuyện không may, thì Đới Hạnh San biết phải làm thế nào?
Nhưng Khâu Kính Hựu cũng đã gọi điện cho Quản giáo trại giam.
Nếu như bây giờ, cô không ngoan ngoãn nằm xuống, thì đêm hôm như thế này cũng có thể đi đâu?
Cho dù là Đới Hạnh San có thật sự muốn đi, thì Khâu Kính Hựu cũng nhất định sẽ không bao giờ đồng ý.
Thế là cô chỉ đành ôm lấy mớ suy tư trong lòng, ngoan ngoãn mà nằm xuống.
Thấy Đới Hạnh San nhẹ nhàng ôm bụng bầu nằm xuống giường, rất nhanh đã nhắm mắt lại.
Khâu Kính Hựu mới yên tâm mà vươn tay tắt điện trong phòng, chỉ để lại ánh sáng yếu ớt tỏa ra từ chiếc đèn ngủ, rồi liền nằm xuống giường bên cạnh cô.
Một tay hắn cẩn thận luồn xuống dưới gáy Đới Hạnh San, tay còn lại ôm lấy cơ thể cô về phía mình, nhẹ nhàng vỗ về như muốn ru ngủ người trong lòng.
- Ngoan, ngủ tiếp đi. Không có chuyện gì đâu.
Cả cơ thể nằm gọn trong ngực người đàn ông.
Đới Hạnh San căn bản muốn quay mặt sang hướng khác cũng rất
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhanh-hong-cho-ac-quy/3467055/chuong-140.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.