Một ngày kia, Khâu Kính Hựu đưa Đới Hạnh San đi dạo trong cánh đồng, toàn là hoa cải vàng.
Nhưng cho dù đi đến nơi vùng quê yên bình như thế này.
Cũng không khiến biểu cảm trên mặt Đới Hạnh San khác đi.
Đi dạo được một lúc, khi đến giữa cánh đồng phủ kín một màu vàng rực rỡ.
Bước chân Đới Hạnh San chợt khựng lại, khi nghe thấy tiếng gọi của ba mẹ cô, cứ văng vẳng bên tai.
Giọng nói của vợ chồng Đới Mộ Hàn lúc này, vang lên một cách thảm thiết.
Giống như bọn họ đang phải chịu sự dày vò về mặt thể xác.
Kêu gào mong Đới Hạnh San có thể nghe thấy, mà đến cứu bọn họ.
Sau đó, Đới Hạnh San cứ như người mất hồn.
Nhân lúc Khâu Kính Hựu không để ý.
Cô nghe theo tiếng gọi, mà cứ thế tự ý bỏ ra khỏi cánh đồng hoa.
Không nói với Khâu Kính Hựu một lời nào.
Rõ ràng bọn họ đến cánh đồng hoa vào buổi sáng.
Nhưng khi Đới Hạnh San đi lạc vào trong một khu rừng, thì bốn bề xung quanh lại tối đen như mực.
Giống như màn đêm đã giăng kín bầu trời.
Rõ ràng mắt thường không thể nào, nhìn thấy con đường tăm tối phía trước.
Nhưng Đới Hạnh San lại không cần, có bất kỳ thứ gì soi sáng, dẫn dắt.
Mà vẫn có thể dễ dàng đi tới trước một hang động, nằm sâu trong rừng.
Càng đi vào sâu trong hang, thì tiếng kêu gào của ba mẹ Đới Hạnh San, vang lên bên tai cô
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhanh-hong-cho-ac-quy/3467053/chuong-138.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.