Đới Hạnh San dựa lưng vào cánh cửa nhà tắm, cả người vô lực từ từ trượt xuống.
Cuối cùng, liền ngồi bệt xuống dưới sàn nhà.
Biết Khâu Kính Hựu vẫn đứng ở bên ngoài.
Cho nên, ngay đến việc khóc.
Cô cũng không dám khóc thành tiếng.
Đới Hạnh San khoanh hai tay trên đầu gối, gục mặt xuống cứ thế mà khóc.
Khâu Kính Hựu đưa tay lên, vốn định đẩy cửa bước vào bên trong.
Nhưng đến cuối cùng lại chẳng dám làm như thế.
Mà chỉ có thể bất lực, để bàn tay buông thõng xuống.
Hắn chậm rãi xoay người dựa lưng vào mặt cửa, lặng lẽ thở dài một hơi.
Gần đây, liên tục xảy ra quá nhiều chuyện.
Thật khiến cho Khâu Kính Hựu cảm thấy mệt mỏi.
Mà hiện tại, Đới Hạnh San và hắn chỉ cách nhau có một cánh cửa.
Nhưng Khâu Kính Hựu lại cảm thấy, cô giống như ở một nơi quá xa vời, so với chỗ hắn đang đứng.
Có lẽ, bởi vì Khâu Kính Hựu là một con người khô khan.
Cho nên, mới không biết cách dỗ dành.
Mà chỉ toàn làm cho Đới Hạnh San cảm thấy đau lòng.
Cả căn phòng chìm trong yên lặng suốt nửa tiếng đồng.
Giống như đang tra tấn tinh thần của cả hai người.
Khâu Kính Hựu đứng ở đó. đến lúc hai chân mỏi nhừ, không thể tiếp tục đứng được nữa.
Thì mới lên tiếng nói với người ở bên trong nhà tắm.
- Sau này, tôi sẽ không ép cô làm những chuyện, mà cô không muốn làm nữa. Cũng sẽ không
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhanh-hong-cho-ac-quy/3467052/chuong-137.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.