Đúng như lời Khâu Kính Hựu nói.
Những ngày sau đó, hắn không đến Tập đoàn.
Mà dành toàn bộ quỹ thời gian của mình cho Đới Hạnh San.
Nghe nói có thứ gì tốt cho bà bầu, hắn đều mua về cho cô.
Một hôm, Khâu Kính Hựu từ phòng làm việc trở về, thấy Đới Hạnh San đã lên giường nằm.
Bởi vì cô nằm nghiêng người về phía đầu giường bên kia, nên hắn không thể nhìn thấy cả gương mặt của Đới Hạnh San.
Mà chỉ nhìn được một bên gò má nhô lên, ẩn hiện sau làn tóc đen buông xoã.
Cho nên, nếu chỉ đứng ở phía bên này của giường lớn.
Khâu Kính Hựu căn bản không thể biết được, là cô đã ngủ hay chưa.
Từ ngày mang thai, Đới Hạnh San vốn đã gầy.
Sau khi ốm nghén lại càng gầy hơn.
Cho dù hắn đã đặc biệt căn dặn người làm, nấu nhiều món ăn dinh dưỡng để tẩm bổ cho mẹ con cô.
Nhưng Khâu Kính Hựu biết, trong lòng Đới Hạnh San vẫn còn nhiều phiền muộn.
Lại thêm chuyện nhạy cảm với mùi thức ăn.
Thành ra, có ăn bao nhiêu cũng chẳng thể béo tốt lên được.
Nhìn bộ dạng gầy gò, ốm yếu, lại phải đèo bòng thêm đứa bé trong bụng của cô.
Khiến lòng hắn cảm thấy vô cùng xót xa.
Ở bên kia, Đới Hạnh San tuy rằng đang nhắm mắt, nhưng căn bản là cô chưa ngủ.
Từ những tiếng “lạch cạch” khi cánh cửa gỗ, có người khéo léo mở ra rồi khép lại.
Cho đến khi Khâu Kính Hựu nhẹ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhanh-hong-cho-ac-quy/3467035/chuong-121.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.