Chương trước
Chương sau
Khâu Kính Hựu dùng muỗng, múc một miếng nghêu sốt bơ bỏ vào trong miệng.

Chưa kịp nhai nuốt thì lại nghe thấy Châu Tinh Sa, nhắc đến chuyện hôn sự giữa hắn và cô ta.

Không cần nói cũng biết, Châu Tinh Sa có lẽ đang rất nóng lòng, muốn trở thành vợ chính thức của Khâu Kính Hựu.

Nhưng hắn thì lại không muốn, kết hôn sớm như vậy.

Nếu Khâu Phu nhân đã nói chuyện chọn ngày tổ chức hôn lễ, để cho Khâu Kính Hựu tự mình quyết định.

Vậy thì không thể trách hắn, cố tình muốn kéo dài thời gian được.

Khâu Kính Hựu chậm rãi nuốt xuống thức ăn trong miệng, rồi nhìn Châu Tinh Sa mà đáp.

- Thật lòng mà nói, tôi cũng rất muốn mau chóng rước em về làm vợ. Thế nhưng mà ngặt một nỗi, thời gian trước tôi có đi xem phong thủy.

- Thầy phong thủy nói năm nay đường công danh của tôi, đang lên như diều gặp gió. Nếu như bây giờ kết hôn, đường công danh và tình duyên tương khắc, sẽ ảnh hưởng đến sự nghiệp của tôi. Không khéo còn có thể dẫn đến tán gia, bại sản.

- Thầy nói cuối năm sau mới là năm hợp tuổi. để tôi xây dựng gia đình.

Rồi hắn vươn tay nắm lấy một bàn tay của Châu Tinh Sa.

Dùng ngón tay cái xoa xoa mu bàn tay trắng nõn, bày ra vẻ mặt thâm tình mà nói.

- Tôi biết là em có tình cảm với tôi. Vì sự nghiệp của tôi, cũng là vì tương lai của chúng ta sau này. Em có thể cho tôi thêm thời gian được không?

Nghe thấy câu trả lời của Khâu Kính Hựu.

Vẻ mặt của Châu Tinh Sa nhất thời thoáng qua sự khó chịu.

Rõ ràng là cô ta cực kỳ không vui, khi biết được hắn muốn trì hoãn, chuyện kết hôn đến tận cuối năm sau.

Nhưng lý do mà Khâu Kính Hựu, hoàn hảo đến mức không có lấy một kẽ hở.

Nếu như bây giờ, Châu Tinh Sa nằng nặc đòi kết hôn ngay lập tức.

Thì khác nào tự biến bản thân, thành cô gái không hiểu chuyện, không biết lo nghĩ cho sự nghiệp của chồng sắp cưới?

Thế là Châu Tinh Sa rất nhanh đã khôi phục dáng vẻ dịu dàng.

Vươn bàn tay còn lại, đặt lên trên bàn tay của Khâu Kính Hựu, nở một nụ cười tự nhiên nhất có thể.

- Chỉ cần được gả cho anh, thì bao lâu em cũng có thể chờ. Nhưng em muốn anh chắc chắn rằng, người con gái mà anh muốn lấy làm vợ, trước sau chỉ có một mình em.

- Nếu anh biết em yêu anh như vậy. Thì em hy vọng anh sẽ không bao giờ phụ lòng em.

Trước giờ, hắn không biết đã nói dối bao nhiêu lần rồi.

Đến cả quan hệ thật sự giữa hắn và Đới Hạnh San.

Khâu Kính Hựu còn có thể nói dối với Khâu Phu nhân.

Thì Châu Tinh Sa chẳng là cái gì, mà hắn không dám lừa gạt cả.

Trước mắt, tạm thời cứ hứa để đấy đã.

Còn sau này có lấy Châu Tinh Sa hay không, thì còn phải tuỳ thuộc vào mức độ hứng thú của hắn.

- Em nói gì vậy? Hôn sự giữa chúng ta, là do hai bên gia đình có giao ước từ trước. Tôi không lấy em thì có thể lấy ai được chứ?

- Tất cả những chuyện tôi làm, chẳng phải đều là vì muốn em sau này, không phải lo nghĩ đến bộn bề, cơm áo gạo tiền hay sao?

Vì muốn cô ta hoàn toàn tin tưởng vào mình.

Khâu Kính Hựu lại chủ động đặt bàn tay còn lại của hắn, lên trên bàn tay của Châu Tinh Sa.

Một lát sau, Khâu Kính Hựu nhanh chóng chuyển chủ đề nói chuyện, để cô ta không nhắc về vấn đề kết hôn nữa.

Cũng là để tránh cho không khí trong phòng thiếu đi phần tự nhiên.

- Được rồi! Chúng ta mau tiếp tục ăn đi, không đồ ăn nguội hết bây giờ.

Nói xong lời này, hắn cũng chủ động rút tay về.

Nhưng để cho Châu Tinh Sa không cảm thấy hụt hẫng.

Khâu Kính Hựu lại cầm dao nĩa, ga lăng giúp cô ta cắt nhỏ miếng cá hồi sốt kem phô mai.

Châu Tinh Sa thấy thế, cũng vui vẻ thưởng thức món ăn, mà hắn đã chu đáo cắt nhỏ, thành từng miếng vừa miệng.

Bọn họ ăn uống được thêm một lúc, Châu Tinh Sa lại đưa ra một chủ ý.

Mà đề nghị này, có lẽ đã nằm trong kế hoạch của cô ta từ trước.

- Hựu, anh có thể khiêu vũ với em một bản nhạc được không?

Cùng Châu Tinh Sa ở trong một không gian lãng mạn như thế này.

Khâu Kính Hựu cũng không tiện từ chối yêu cầu của cô ta.

Hai người nắm tay nhau đứng dậy khỏi chỗ ngồi.

Hai tay Châu Tinh Sa câu lấy cổ hắn, còn tay của Khâu Kính Hựu thì nắm giữ vòng eo thon thả của cô ta, bắt đầu di chuyển trên nền của một bản nhạc Ballad.

Đôi chân hai người đi qua mọi nơi trong căn phòng ngủ rộng lớn.

Khi đến bên cạnh giường lớn, Châu Tinh Sa giả vờ vô tình bị vấp vào chân Khâu Kính Hựu.

Rồi cùng hắn ngã nhào xuống ga giường êm ái, với tư thế nằm đè lên nhau.

...

Trong khi đó, ở phòng ngủ của Đới Hạnh San.

Bên trong không hề mở đèn, chỉ mượn ánh sáng từ bên ngoài cửa sổ rọi vào, để mọi vật hiện ra một cách mờ mờ, ảo ảo.

Đới Hạnh San ngồi bó gối trên chiếc bàn gỗ, được đặt ngay sát vị trí cửa sổ.

Gục đầu xuống hướng mắt ra bên ngoài cảnh vật về đêm.

Để cơn gió lồng lộng nhẹ nhàng, chạm vào làn da trắng nõn, trên gương mặt vô hồn.

Thế là lại hơn một tháng nữa trôi qua, cô không được gặp người thân.

Không biết bây giờ tình hình của ba mẹ, và em trai cô như thế nào rồi.

Không biết Khâu Kính Hựu có vì chuyện, Đới Hạnh San rời khỏi biệt thự gần nửa tháng.

Để trút giận lên người ba mẹ của cô hay không.

Xảy ra nhiều chuyện như vậy, còn để Khâu Kính Hựu biết được cô lén sắp xếp chỗ ở cho Đường Khắc Phong, để tránh tai mắt của hắn.

Bây giờ, Đới Hạnh San có muốn xin đi thăm ba mẹ, và em trai thì cũng rất khó.

Nghĩ đến Khâu Kính Hựu mới nhớ.

Có lẽ bây giờ, hắn đang có một buổi tối lãng mạn, bên cạnh Châu Tinh Sa.

Khâu Kính Hựu từng nói muốn làm tình với Châu Tinh Sa, để xem dáng vẻ của cô ta khi ở trên giường.

Vì vậy... hai người họ có lẽ đã ngủ với nhau.

Không thì cũng chắc chắn sẽ ngủ với nhau.

Mà không biết chừng, đêm nay Khâu Kính Hựu có thể, sẽ ngủ ở phòng của Châu Tinh Sa cũng nên.

Có những chuyện, cho dù đã biết rõ trước sau gì cũng sẽ xảy ra.

Nhưng vẫn khiến cho con người ta, khó tránh khỏi cảm thấy tâm trạng, như rơi xuống đáy vực sâu.

Đau đớn!

Khó chịu!

Không cam tâm!

Và tâm trạng của Đới Hạnh San bây giờ, chính là đang ở trong hoàn cảnh éo le đó.

Muốn nắm không được, mà muốn buông cũng không xong.

Lúc chập tối, khi ở trong thang máy.

Khâu Kính Hựu nói, trông bộ dạng của Đới Hạnh San, thật giống phi tần đang sợ bản thân bị thật sủng.

Nghĩ kỹ thì cô thấy lời hắn nói cũng có phần đúng.

Đới Hạnh San bây giờ, cứ giống như một phi tần, bị giam giữ trong Tử Cấm Thành xa hoa, tráng lệ.

Không được gặp người thân.

Giống như một con chim bị nhốt trong lồng son.

Không được tiếp xúc với thế giới bên ngoài.

Chợt, tiếng gõ cửa vang lên bên ngoài phòng ngủ, cắt ngang những suy tư trong lòng cô.

Đới Hạnh San vội vàng ngẩng đầu lên, nhìn về phía cửa phòng với sự háo hức, mong chờ.

Vì nghĩ rằng người ở bên ngoài có thể là Khâu Kính Hựu.

Nhưng rất nhanh, ý nghĩ ấy lập tức bị đập tan.

Khi cô nhớ ra. Khâu Kính Hựu không có thói quen, gõ cửa phòng ngủ của cô bao giờ.

- Hạnh San, tôi có thể vào trong không?

Hai hàng lông mày lá liễu của Đới Hạnh San, không tự chủ được mà nhíu lại.

Giọng nói kia... không phải là của Thư Quyên sao?

Bình thường, cô ta đều nói chuyện với Đới Hạnh San, bằng một giọng điệu chua ngoa.

Tại sao, hôm nay cô ta lại nói chuyện nhỏ nhẹ như vậy?

Còn nữa, trước giờ Thư Quyên có bao giờ ưa Đới Hạnh San đâu.

Cô ta tìm cô, rốt cuộc là có chuyện gì?

Trong đầu Đới Hạnh San chợt xuất hiện một ý nghĩ.

Cũng có thể Thư Quyên đến tìm cô theo lệnh của Khâu Kính Hựu.

Đới Hạnh San rời khỏi chiếc bàn gỗ, bước đến bật công tắc đèn trong phòng, rồi mới mở cửa phòng ra.

Cô đoán không sai, người vừa gõ cửa phòng chính là Thư Quyên.

Ngoài cô ta ra, cũng chẳng còn ai đứng trước phòng ngủ của Đới Hạnh San.

Đới Hạnh San liếc mắt nhìn ly sữa tươi trên tay Thư Quyên.

Không hiểu cô ta muốn làm gì, liền hờ hững mà hỏi.

- Cô tìm tôi có chuyện gì không?
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.