Phần lưng trần chồng chéo những vệt dài, tụ máu do chiếc roi da để lại.
Bị hắn thô bạo đẩy mạnh vào một góc tường cứng rắn trong phòng.
Cả thân hình mềm dẻo không có lấy một mảnh vải che thân, lại phải hứng chịu vô vàn sự đau đớn.
Theo phản xạ liền co rúm lại, vì cảm giác vừa lạnh lại vừa buốt.
Đới Hạnh San dường như cảm nhận được, không chỉ có phần lưng xuất hiện những vết rách.
Đau đớn giống như bị xé da, xé thịt.
Mà trái tim của cô bây giờ, cũng giống như có người dùng lưỡi dao sắc nhọn, đâm sâu từng nhát.
Miệng vết thương bị xé toạc ra.
Mỗi một sợi dây thần kinh cảm giác, cho dù là nhỏ bé nhất.
Cũng cảm nhận được sự đau đớn, mà không có cách nào diễn tả thành lời.
Cảm giác thống khổ như thế này.
Khiến cho con người ta, thật sự chỉ muốn ngã quỵ ngay lập tức.
Thế mà Đới Hạnh San bây giờ, cho dù mệt mỏi đến mức nào, vẫn phải cố gắng ra sức chống đỡ.
Để tiếp tục đứng trước mặt của Khâu Kính Hựu, nghe hắn chất vấn.
Sắc mặt của Đới Hạnh San càng ngày càng trắng bệnh.
Phần trán đổ đầy mồ hôi, nước mắt làm ướt đẫm hai bên gò má, tóc tai rối bời, môi mỏng tái nhợt.
Cô ra sức lắc đầu phủ nhận, nức nở nói.
- Em... em xin lỗi...! Chuyện nhờ Thời Cảnh sắp xếp chỗ ở cho Khắc Phong, là em sai! Nhưng em... hức... em thật sự không có cùng Khắc Phong
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhanh-hong-cho-ac-quy/3467001/chuong-87.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.