Vết phỏng trên người Đường Khắc Phong khá là nặng.
Vùng da tiếp xúc với nhiệt độ, trở nên sáp và có màu trắng.
Có một số chỗ còn có màu nâu sẫm.
Những tổn thương không chỉ dừng lại ở lớp biểu bì, mà có xu hướng lan rộng, sâu xuống các lớp dưới da và ảnh hưởng đến dây thần kinh.
Khiến cậu ta nhất thời, không còn cảm nhận được sự đau đớn nữa.
Khi không còn bị những cơn đau do vết phỏng hành hạ, thì cảm giác đầu óc choáng váng, đau đớn như sắp nổ tung.
Là di chứng sau khi phẫu thuật não lại ập đến.
Khiến Đường Khắc Phong cảm giác tầm nhìn phía trước dần mờ đi, đau đến mức cậu ta gắt gao nhăn nhó mặt mày.
Móng tay cào cấu xuống nền đá hoa, hơi thở càng trở nên trĩu nặng, toàn thân ướt đẫm mồ hôi.
Mặc dù khoảng cách từ chỗ Đường Khắc Phong, đến chỗ Khâu Kính Hựu đang ngồi chỉ có vài bước chân.
Nhưng dựa vào tình trạng sức khỏe của cậu ta hiện tại.
Đến hô hấp thôi cũng khó khăn, chứ đừng nói là bò đến dưới chân của Khâu Kính Hựu.
Rõ ràng người bị thương là Đường Khắc Phong.
Nhưng Đới Hạnh San nhìn thấy bộ dạng khổ sở của cậu ta, thì liền cảm thấy đau đớn quằn quại.
Giống như có ai đó, cũng đang xẻo từng mảng da thịt trên người cô, rút cạn dòng máu tươi trong cơ thể của cô.
Đới Hạnh San chống hai tay xuống dưới sàn nhà, cẩn thận nhích người xoay mặt về phía Khâu Kính Hựu, yếu ớt nói.
- Thiếu gia, Khắc Phong thật sự sắp không chịu nổi nữa rồi! Xin hãy tha cho anh ấy! Để em giúp Thiếu gia xỏ lại dép, có được không?
Lúc này, gần như cô không thể kiểm soát được, cảm xúc của chính bản thân mình nữa.
Đới Hạnh San lên tiếng cầu xin thay cho Đường Khắc Phong, mà vẫn không thể ngăn lại những tiếng nấc cục nơi cổ họng.
Quỳ gối mang dép vào chân cho Khâu Kính Hựu, cô đã từng làm vô số lần.
Nhưng Đường Khắc Phong thì chưa từng làm những công việc này.
Đới Hạnh San không muốn cậu ta vì cô, mà vừa bị thương lại còn phải vừa chịu nhục, bò đến dưới chân Khâu Kính Hựu, giống như một con chó được.
Nhìn khuôn mặt lấm lem nước mắt của Đới Hạnh San.
Khâu Kính Hựu biết cô đã rất xót xa, khi thấy Đường Khắc Phong vì mình, mà phải chịu đựng đủ hình phạt của hắn.
Thấy cô đau lòng chỉ vì một tên Vệ sĩ như thế.
Khâu Kính Hựu lại càng không muốn bỏ qua cho Đường Khắc Phong.
Đới Hạnh San chỉ có thể là của một mình hắn.
Bất cứ kẻ nào dám có tư tưởng đem cô rời khỏi hắn.
Khâu Kính Hựu đều sẽ không nương tay.
- Cho dù cô muốn hầu hạ tôi, cũng không cần nôn nóng như vậy đâu.
- Lần này, tôi muốn Đường Khắc Phong hầu hạ tôi. Chỉ có như vậy, cậu ta mới ghi nhớ thân phận của cậu ta, chỉ là một con chó bên cạnh tôi thôi.
Hắn chậm rãi đưa điếu xì-gà vào trong miệng, từng chút nhấm nháp.
Để làn khói trắng từng chút theo khe hở, giữa hai cánh môi thoát ra ngoài, rồi lại nhìn Đường Khắc Phong mà hỏi.
- Thế nào, cậu có muốn làm hay không?
Đới Hạnh San quay đầu lại nhìn cậu ta, liên tục lắc đầu như muốn ngăn cản Đường Khắc Phong, đừng làm theo lời Khâu Kính Hựu.
Mặc dù cũng rất sợ nếu như Khâu Kính Hựu nổi giận lần nữa, sẽ thật sự tạo ra một vết sẹo lớn trên mặt của cô.
Thế nhưng, tất cả những chuyện này đều do người nhà họ Đới gây ra.
Đới Hạnh San không thể để một người vô tội giống như Đường Khắc Phong, gánh chịu mọi sự trừng phạt của Khâu Kính Hựu, thay cho cô hết lần này tới lần khác.
Từng cơn đau đầu cứ thế ập đến, khiến đôi tai của Đường Khắc Phong ù đi.
Đối với cuộc đối thoại giữa Đới Hạnh San và Khâu Kính Hựu, cậu ta nghe câu được câu mất.
Cơ thể lạnh buốt không ngừng run rẩy.
Mà không biết là do nhiệt độ ẩm thấp trong phòng, do quá đau đầu, hay là Đường Khắc Phong đang sợ nữa.
Cậu ta cố gắng lắc mạnh đầu, để có thể nhìn rõ được đôi dép lê, được Hầu gái đặt ngay ngắn dưới sàn nhà trước mặt mình.
Yếu ớt thở ra vài hơi đứt quãng, đôi môi mỏng tím tái khó khăn mở ra.
Đường Khắc Phong ngước đôi mắt lờ đờ, mệt mỏi lên nhìn Khâu Kính Hựu, nhỏ giọng đáp.
- Tôi... tôi làm...!
Cậu ta vươn ra tay dài cầm lấy đôi dép.
Đường Khắc Phong nhớ lúc trước cậu ta rèn luyện thể hình, một tay nâng quả tạ 10 kilogram là chuyện bình thường.
Nhưng sao hôm nay nhấc có đôi dép còn chưa tới 1 kilogram, cậu ta lại cảm giác nặng nhọc đến thế?
Đường Khắc Phong dùng hai bàn tay và đầu gối để di chuyển, lết từng chút một dưới sàn nhà tiến về phía Khâu Kính Hựu đang ngồi.
Lúc cậu ta bò qua chỗ Đới Hạnh San đang quỳ, thời gian như ngưng đọng lại.
Cô có thể nhìn thấy rõ ràng chỗ xương bị lệch, hằn lên trên gò má của Đường Khắc Phong.
Cho dù Đới Hạnh San có nhắm mắt, để không phải nhìn thấy bộ dạng khổ sở của cậu ta.
Thì hình ảnh Đường Khắc Phong một thân gầy gộc, khuôn mặt nhợt nhạt vẫn xuất hiện trong tâm trí của cô.
Khiến cho Đới Hạnh San đau đớn vô cùng.
Hận không thể tự tử ngay lúc này.
Khâu Kính Hựu vươn tay cầm lấy ly rượu, mà Hàm Minh đã chu đáo rót cho hắn.
Vừa uống rượu, hút thuốc.
Lại vừa thích thú nhìn bộ dạng khổ sở, lê lết dưới sàn nhà của Đường Khắc Phong.
Bình thường, Khâu Kính Hựu không thích cảm giác phải chờ đợi một thứ gì đó.
Nhưng chẳng hiểu sao vào lúc này, hắn lại muốn Đường Khắc Phong cứ bò ở dưới sàn nhà.
Càng lâu thì càng khiến Khâu Kính Hựu vui vẻ.
Chật vật bò ở dưới sàn nhà, chính Đường Khắc Phong cũng không đoán được, rằng lúc nào thì bản thân sẽ kiệt sức mà gục xuống.
Cũng chẳng biết qua bao lâu, Đường Khắc Phong cuối cùng thành công, bò được đến chỗ Khâu Kính Hựu đang ngồi.
Cậu ta đặt một chiếc dép xuống dưới sàn nhà, chiếc còn lại cầm trong tay.
Quỳ thẳng người lên, dùng tay cẩn thận cầm vào hai bên mắt cá chân của Khâu Kính Hựu, vẫn còn đang đặt trên mặt bàn, rồi xỏ dép và bàn chân cho hắn.
Khâu Kính Hựu vẫn ung dung ngồi thưởng thức rượu vang đắt đỏ, tuỳ tiện để Đường Khắc Phong mang dép vào chân cho mình.
Đến khi cả hai chân đều được bao bọc bởi đôi dép lê.
Lúc Đường Khắc Phong chuẩn bị thu tay về, thì Khâu Kính Hựu lại cố tình dùng đế dép chèn ép, một ngón tay của cậu ta vào cạnh bàn thủy tinh.
Uống cạn ly rượu trong tay, rồi để Hàm Minh tiếp tục rót thêm rượu.
Khâu Kính Hựu cúi đầu, nhìn vẻ mặt đau đớn, muốn rút tay về mà không được của Đường Khắc Phong, rồi mới lại nói.
- Một con chó thông minh, là một con chó biết tự lượng sức mình, và không bao giờ phản phúc.
- Còn nếu như con chó mà tôi nuôi, có tư tưởng hưởng Lộc của tôi, mà dám quay ra cắn tôi. Thì tôi cũng không ngại cho người đập gãy răng của nó đâu.
Nếu như không phải vì nghĩ đến chuyện, Đường Khắc Phong vừa mới phẫu thuật não xong.
Thì thứ kê chân của Khâu Kính Hựu bây giờ, phải là đầu của cậu ta mới đúng.
Đến khi hắn thu chân về, thì ngón tay của Đường Khắc Phong tuy không bị chảy máu.
Nhưng vẫn hằn lên dấu vết của cạnh bàn, đang dần chuyển sang màu tím.
Nhưng đó chưa phải là tất cả.
Khâu Kính Hựu còn đưa ra một mệnh lệnh vô cùng tàn nhẫn.
- Rút hết toàn bộ gân chân của Đường Khắc Phong cho tôi. Ngày mai đưa cậu ta đến bệnh viện, đừng để Đường Khắc Phong chết.
Nghe đến chuyện hắn sai Vệ sĩ rút gân chân của mình.
Đường Khắc Phong sợ hãi tới mức thất thần, cứ như người đã bị mất hết hồn phách.
Mặc dù không muốn bị phế đi đôi chân.
Nhưng do là vừa rồi chính cậu ta, là người đã lớn tiếng chỉ trích Khâu Kính Hựu.
Cho nên, bây giờ cho dù Đường Khắc Phong có muốn cầu xin cũng vô ích.
Nhưng Đới Hạnh San nghe thấy mệnh lệnh của Khâu Kính Hựu, thì không thể ngồi yên.
Vẫn biết rằng hắn không thích cái chuyện, cô cầu xin thay cho người đàn ông khác.
Cũng biết cho dù Đới Hạnh San có cầu xin, Khâu Kính Hựu có thể cũng không nghe lời cô.
Nhưng Đới Hạnh San thật sự không thể trơ mắt, nhìn Đường Khắc Phong bị rút gân chân được.
Cô vội vàng bò đến dưới chân Khâu Kính Hựu, dùng hai tay ôm lấy đầu gối của hắn, khóc lóc van xin.
- Không... Thiếu gia... Khắc Phong thật sự biết lỗi rồi! Xin Thiếu gia đừng rút gân chân của anh ấy.
Hắn khom người đặt ly rượu lên trên mặt bàn.
Ngón tay thon dài vội chặn lại dòng nước, đang chảy theo một đường thẳng, trên gương mặt xinh đẹp của Đới Hạnh San.
- Tôi không cho phép cô khóc vì thằng đàn ông khác.
Tuy hành động vô cùng dịu dàng.
Nhưng mỗi lời mà Khâu Kính Hựu nói ra khỏi miệng, lại giống như hàng ngàn, hàng vạn mũi dao sắc nhọn đâm vào tim cô.
- Lần này, chỉ là cảnh cáo. Lần sau còn dám chạy lung tung, thì người bị rút gân sẽ là cô và ba mẹ của cô đấy.
- Để tôi xem sau khi bị rút hết gân chân, cô sẽ chạy đi bằng cách nào.
Khâu Kính Hựu tuyệt tình gỡ tay Đới Hạnh San ra khỏi đầu gối của mình, dứt khoát đứng dậy mà không hề thay đổi quyết định đã đưa ra.
Trước khi lạnh lùng rời khỏi mật thất, hắn còn không quên buông mấy lời, khiến Đới Hạnh San nghe mà không tránh khỏi cảm thấy xấu hổ.
- Trở về phòng tắm rửa thay đồ, rồi lên lầu hầu hạ tôi.
- Gần nửa tháng không lên giường cùng nhau. Tôi sắp quên mất bộ dạng lẳng lơ của cô, khi ở trên giường rồi đấy.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]