Chương trước
Chương sau
Lại là một câu hỏi nữa, được Đới Hạnh San đặt ra cho Chu Thời Cảnh.

Anh ta biết hiện tại, tình trạng sức khỏe của cô vẫn chưa hoàn toàn hồi phục.

Nếu như để Đới Hạnh San biết, người đàn ông hôm qua vì cứu cô mà trúng đạn, giờ này có lẽ đang được người nhà lo liệu hậu sự.

Người đàn ông điều khiển xe máy tông trúng Đới Hạnh San, cũng không thể khôi phục lại ý thức.

Và còn cả Đường Khắc Phong, đang nằm trong bệnh viện trong thành phố, chờ làm phẫu thuật nâng xương não.

Thì Chu Thời Cảnh e rằng, cô sẽ không thể chịu đựng nổi cú sốc này.

Nhưng chuyện này anh ta cũng không thể giấu Đới Hạnh San được.

Vẻ mặt của Chu Thời Cảnh, trong phút chốc trầm xuống.

Anh ta phải cố gắng hít một hơi thật sâu, mới có đủ can đảm để nói với cô những chuyện đau lòng, đã xảy ra sau vụ tai nạn đêm qua.

- Cả người bị trúng đạn và người lái xe đụng trúng em, đều không qua khỏi. Đối với người đàn ông bị trúng đạn trong lúc cứu em, thì đã được bạn của cậu ấy đưa về nhà để làm hậu sự.

- Còn người đàn ông điều khiển xe máy tông trúng em, tôi đã cho người liên lạc với người nhà của cậu ấy.

- Tôi nghĩ là việc giải thoát cho cậu ấy, để cậu ấy sớm được đi đầu thai, chuyển kiếp. Hay là để cậu ấy được thực hiện phẫu thuật, và sống đời sống thực vật đến hết đời. Nên để cho người nhà của cậu ấy quyết định.

Ngưng lại vài giây, Chu Thời Cảnh quan sát biểu cảm trên mặt Đới Hạnh San.

Nhìn thấy sắc mặt của cô, không giấu nổi sự bàng hoàng, rồi đến đau lòng.

Bản thân anh ta cũng xót xa không kém.

Nhưng có thế nào thì Chu Thời Cảnh, cũng không thể giấu được Đới Hạnh San, về tình trạng chấn thương của Đường Khắc Phong.

- Còn về người bạn của em... Bác sĩ nói cậu ấy bị lún xương não. Khuyên tôi nên đưa cậu ấy lên bệnh viện ở trung tâm thành phố, để đội ngũ Y - Bác sĩ dày dặn kinh nghiệm, cùng trang thiết bị hiện đại. Sẽ giúp cơ hội cứu sống cậu ấy, sau khi phẫu thuật nâng xương não được cao hơn.

- Nên tôi đã để mấy người bạn của tôi, đưa bạn của em về bệnh viện trên trung tâm thành phố, ngay tối hôm qua rồi.

Ngày hôm qua, khi nghe Trần Thân nói bản thân anh ta chắc sẽ không qua khỏi lần này, cô đã linh cảm có chuyện chẳng lành rồi.

Nhưng đến khi chính tai mình nghe Chu Thời Cảnh nói, Trần Thân đã không thể qua khỏi.

Đới Hạnh San lại như không muốn tin vào sự thật tàn khốc này.

Nếu như không phải vì cứu cô, Trần Thân cũng sẽ không chết.

Nếu không phải vì ngày hôm qua, Đới Hạnh San và Đường Khắc Phong không lao ra giữa đường, thì cũng sẽ không có chuyện xảy ra tai nạn.

Và người đàn ông điều khiển xe máy kia, cũng sẽ không sống mà như đã chết.

Đường Khắc Phong nói mục đích của đám người bắt cóc kia, chính là muốn nhắm vào cô.

Thế thì cũng là vì Đới Hạnh San.

Vì cứu cô nên Đường Khắc Phong mới bị lún xương não.

Hiện thực này quá đỗi tàn nhẫn, đối với một cô gái nhỏ giống như Đới Hạnh San.

Cô ngồi trên giường bệnh, bắt đầu khóc nấc lên từng tiếng.

Những giọt nước mắt cứ thế rơi xuống như mưa.

Ba người đàn ông vì Đới Hạnh San, mà đều phải nhập viện trong tình trạng nguy kịch.

Ai cũng khiến cho cô cảm thấy xót xa, cảm thấy mắc nợ bọn họ rất nhiều.

Nhìn thấy nước mắt của Đới Hạnh San tràn ra khỏi viền mi.

Chu Thời Cảnh biết hiện tại có lẽ cô đang cảm thấy rất đau lòng.

Anh ta lại càng cảm thấy xót xa hơn.

Chu Thời Cảnh bắt đầu luống cuống, muốn lên tiếng an ủi Đới Hạnh San, nhưng không biết phải nói như thế nào.

Vừa mới tỉnh lại không lâu, sức khỏe của cô vẫn còn rất yếu, đã phải nghe tin dữ.

Nó giống như một cú sốc rất lớn đối với Đới Hạnh San.

Khiến cho cô nhất thời không chịu đựng nổi, mà lần nữa ngất đi.

Nhìn thấy đầu nhỏ của Đới Hạnh San đổ về phía mình, hai mắt nhắm chặt.

Chu Thời Cảnh hốt hoảng, vội vàng đưa tay ra đỡ lấy cổ của cô.

Đồng thời, nói vọng ra ngoài để Vệ sĩ của anh ta ở bên ngoài có thể nghe thấy.

- Người đâu? Mau gọi Bác sĩ!

Chu Thời Cảnh cẩn thận đỡ Đới Hạnh San ngồi xuống, lo lắng gọi tên của cô.

- Hạnh San, em sao vậy? Đừng làm tôi sợ mà.

Bác sĩ rất nhanh đã có mặt, để giúp Đới Hạnh San ổn định nhịp tim và hô hấp.

Chưa đầy một phút sau, cô đã từ từ tỉnh lại.

Nhưng việc đầu tiên mà Đới Hạnh San làm sau khi tỉnh lại, chính là giựt kim truyền ra khỏi bàn tay, vội vàng muốn xuống giường.

Chu Thời Cảnh nhìn một loạt hành động của cô, rồi lập tức giữ tay Đới Hạnh San lại, nhìn cô bằng ánh mắt chứa đựng sự khó hiểu.

- Em muốn đi đâu?

Đới Hạnh San ngẩng đầu nhìn anh ta, đôi môi nhợt nhạt, khô khốc, yếu ớt thều thào.

- Em muốn trở về nội thành, đến xem tình hình của anh Khắc Phong. Anh có thể đưa em về nội thành không?

Chu Thời Cảnh cũng đoán được Khắc Phong, chính là tên của người đàn ông bị lún xương não.

Bởi vì, đêm hôm qua anh ta có nghe Lâm Sâm, gọi tên của người đàn ông bị trúng đạn là Trần Thân.

Mà Đới Hạnh San chắc chắn không thể nào biết tên, của người đàn ông đã đâm trúng cô.

Vậy người có tên Khắc Phong, lại đang ở nội thành kia chỉ có thể là người bạn đã đi cùng cô, và cũng bị tai nạn.

Có điều... cô chỉ vừa mới tỉnh lại, tình trạng sức khỏe hiện tại vẫn chưa đủ điều kiện để xuất viện.

Nhưng lại nôn nóng muốn đi tìm người đàn ông tên Khắc Phong kia.

Liệu giữa Đới Hạnh San và người đàn ông kia, có phải có quan hệ tình cảm với nhau hay không?

Chu Thời Cảnh nghĩ vậy, rồi cũng tạm thời gạt nghi vấn trong lòng mình sang một bên, mà cố gắng khuyên nhủ cô.

- Bác sĩ nói tuy em không bị thương nặng, nhưng cơ thể của em bị suy nhược, có hiện tượng thiếu máu. Với lại, em chỉ vừa mới hạ sốt, cộng thêm việc bị chấn động não. Vẫn cần phải nằm lại bệnh viện để theo dõi.

- Nếu như em không ngoan ngoãn ở đây nghỉ ngơi, điều trị theo hướng dẫn của Bác sĩ. Thì việc em bị chấn động não nhẹ cũng có thể dẫn đến tình trạng xuất huyết não đấy, có biết không?

Đới Hạnh San bây giờ, chính là muốn bỏ mặc tình hình sức khỏe của chính bản thân mình.

Đường Khắc Phong vì cô mà sắp phải phẫu thuật não.

Phải đứng giữa ranh giới của sự sống và cái chết.

Mà ranh giới này quá đỗi mong manh.

Bảo Đới Hạnh San làm sao có thể yên tâm ở đây tịnh dưỡng, không màng đến sự sống chết của Đường Khắc Phong?

Chu Thời Cảnh nói nhiều như vậy, cốt chỉ muốn cô ngoan ngoãn nằm lại ở đây.

Nhưng lại chỉ đổi lấy được sự lạnh lùng, cứng rắn của Đới Hạnh San.

- Nếu như anh không giúp, em sẽ tự mình bắt xe trở về nội thành.

Thấy thái độ của cô cương quyết như vậy, Chu Thời Cảnh cũng hết cách.

Đành phải đồng ý đưa Đới Hạnh San trở về nội thành.

Chu Thời Cảnh cẩn thận đỡ cô ngồi vào ghế sau xe hơi của anh ta, còn bản thân cũng ngồi vào vị trí bên cạnh Đới Hạnh San.

Đến khi Tài xế cho xe lăn bánh, rời khỏi bãi đậu xe trong bệnh viện.

Chu Thời Cảnh mới quay sang, tỉ mỉ dặn dò cô.

- Khi nào em thấy trong người có dấu hiệu bất thường, thì phải nói với tôi ngay. Không được một mình chịu đựng, rồi lại ngất ra như lúc vừa rồi, biết chưa?

Đới Hạnh San nhìn anh ta, trong lòng không khỏi cảm kích.

- Em biết rồi! Cảm ơn anh! Phải làm phiền anh ở lại bệnh viện chăm sóc em cả đêm. Như vậy, có làm lỡ việc của anh không?

Chu Thời Cảnh mỉm cười dịu dàng.

- Giữa tôi và em, còn cần phải khách sáo như vậy sao? Tôi vừa về nước, ít nữa mới phải đi rèn luyện thể chất.

- Hiện tại, tôi khá là rảnh, nên thường cùng bạn bè đi làm các công việc thiện nguyện.

- Mấy ngày tới, cứ để tôi ở bên cạnh em. Tôi giúp em coi như là đang làm việc tốt đi.

Cô nhìn anh ta nở một nụ cười yếu ớt, rồi cũng không định nói gì nữa.

Xảy ra nhiều chuyện như vậy, khiến cho bây giờ mặc dù Đới Hạnh San đã thoát khỏi đám bắt cóc, nhưng cũng chẳng nghĩ gì đến Khâu Kính Hựu.

Hiện tại, cô chỉ đang mong sao có thể nhanh chóng về đến trung tâm thành phố, để xem tình hình của Đường Khắc Phong ở trong bệnh viện.

- Tình hình của cậu thanh niên kia thế nào rồi ông?

Chu Thời Cảnh gọi điện cho người bạn của mình, muốn hỏi về tình hình của Đường Khắc Phong.

- Bác sĩ trên này đã kiểm tra và cho biết, cơ thể của cậu ta có rất nhiều vết thương, nhưng không phải là những vết thương do tai nạn giao thông. Mà là những vết thương giống như có người, đã dùng roi liên tục đánh vào người cậu ta.

- Điều này đã khiến cho các cơ quan, bên trong cơ thể cũng bị tổn thương.

- Hiện tại, tình hình của cậu ta có chuyển biến xấu. Nên sau khi định hình lại xương gò má, cậu ta đã được chuyển đến phòng điều trị tích cực để thở máy.

- Bác sĩ nói cẩn phải bổ sung dinh dưỡng cho cậu ta, trong vòng bảy ngày. Nếu tình hình sức khỏe khả quan thì mới có thể làm phẫu thuật.

- Nhưng bây giờ, cậu ta đang ở trong tình trạng hôn mê, có khi phải bổ sung dinh dưỡng thông qua đường tĩnh mạch. Nhưng bổ sung dinh dưỡng thông qua đường tĩnh mạch, sẽ làm tăng nguy cơ nhiễm trùng huyết, viêm tắc các mạch ngoại vi.

- Mà các dung dịch dinh dưỡng có sẵn, thường thiếu các chất cần thiết như glutamine, Omega - 6...
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.