Chương trước
Chương sau
Khâu Kính Hựu trước giờ nổi tiếng tàn nhẫn.

Đến cả phụ nữ cũng không có chuyện nương tay.

Hắn nói mỗi ngày sẽ cho chặt một ngón tay của một người, cho đến khi tìm được Đới Hạnh San và Đường Khắc Phong thì mới dừng lại.

Thế có nghĩa là nếu ngày nào chưa tìm được hai người kia về, thì ngay cả Hầu gái cũng có nguy cơ bị mất ngón tay.

Khi mệnh lệnh tiếp theo được đưa ra, toàn bộ những người có mặt ở trong phòng khách lúc này.

Ngoại trừ Khâu Kính Hựu, thì chẳng có ai là không cảm thấy khiếp đảm.

Chuyện đã đến nước này, cho dù Ngô Cẩn có muốn khuyên ngăn, để cho Khâu Kính Hựu đừng tiếp tục lún sâu vào con đường tội lỗi, thì cũng đã không thể nữa rồi.

Ngoại trừ ba mẹ nuôi của hắn ra, thì Khâu Kính Hựu bây giờ đã không còn nghe lời ai nữa rồi.

Mà lại không có ai dám để cho ông bà Khâu biết những chuyện sai trái, mà Khâu Kính Hựu đã làm ở Bắc Kinh.

Vào thời khắc sắp bị chặt mất một ngón tay, Đình Việt hoảng loạn tột độ.

Cậu ta muốn bò đến dưới chân của Khâu Kính Hựu để cầu xin, nhưng lại bị hai tên Vệ sĩ khác giữ lại.

Nhìn thấy có người đem đến một cái đôn gỗ.

Đình Việt đoán mấy người anh em của cậu ta, sắp làm theo mệnh lệnh của Khâu Kính Hựu.

Đặt bàn tay của cậu ta lên bề mặt của chiếc đôn đó, để thuận tiện cho việc chặt ngón tay của cậu ta.

Đình Việt liên tục lắc đầu trong sự sợ hãi, như muốn phủ nhận chuyện sắp sửa diễn ra.

Cậu ta gào thét thảm thiết, mong muốn có được một tia hy vọng, có thể lay chuyển được tâm ý của Khâu Kính Hựu.

- Không... tôi không muốn...! Thiếu gia... xin cậu tha cho tôi lần này...!

Đám Vệ sĩ nhất thời không vội manh động, mà chờ đợi để xem Thiếu gia nhà bọn họ có đổi ý, mà tha cho Đình Việt hay không.

Nhưng vài phút trôi qua, vẫn chỉ thấy Khâu Kính Hựu bình thản hút thuốc, tỉ mỉ ngắm nhìn thứ chất lỏng tuyệt đẹp trong ly rượu.

Đám Vệ sĩ lúc này chỉ có thể bất lực, mà làm theo những gì mà Khâu Kính Hựu đã phân phó.

Cho dù Đình Việt là người anh em thân thiết của bọn họ, thì đám Vệ sĩ cũng không thể vì cậu ta, mà làm trái ý Khâu Kính Hựu.

Bàn tay của Đình Việt rất nhanh đã được đặt lên trên đôn gỗ.

Cho dù cậu ta có ra sức vùng vẫy, thì cũng không thể nào thoát ra khỏi sự khống chế của hai tên Vệ sĩ to cao lực lưỡng.

Khuôn mặt Đình Việt trắng bệch, hốc mắt đỏ hoe.

- Không... đừng mà...!

Cậu ta chỉ kịp hét lớn thêm một tiếng.

Lưỡi dao sắc bén mang theo tia sáng, vừa quét qua bàn tay của Đình Việt.

Một ngón tay út của cậu ta lập tức đứt lìa ra khỏi bàn tay.

Một dòng máu đỏ tươi bắn toé xuống nền đá hoa màu trắng đục.

Ở nơi ngón tay bị cắt xuống, còn lồi ra cả đầu xương ngón tay, đang dần bị che phủ bởi màu máu.

- A... a... a... a...!

Vệ sĩ thả tay Đình Việt ra.

Cậu ta ôm lấy bàn tay bị mất một ngón, đau đớn kêu lên.

Một người Hầu gái nhát gan, nhìn thấy cảnh này thì liền sợ hãi, tới mức lập tức ngất lịm đi.

Thời khắc con dao nhỏ chuẩn bị chạm đến ngón tay của Đình Việt.

Thất Đằng hoảng sợ nhắm chặt mắt, không dám nhìn cảnh tượng máu me kia.

Phải đến một lúc sau, khi Vệ sĩ đã hoàn thành xong nhiệm vụ mà Khâu Kính Hựu giao phó, Thất Đằng mới dám hé mắt ra.

Nhưng ông ta không dám nhìn về phía Đình Việt, mà chỉ thăm dò nét mặt của Khâu Kính Hựu.

Toàn thân Thất Đằng ướt đẫm mồ hôi lạnh, run rẩy nói.

- Khâu... Khâu Thiếu... tôi cũng cảm thấy đám người dưới làm việc thật là chậm chạp. Tôi... tôi muốn xin phép cậu... cho tôi được đích thân đi tìm Đới Hạnh San, và Đường Khắc Phong về cho cậu.

Ông ta im lặng chờ đợi xem ý của Khâu Kính Hựu.

Nhưng lại chẳng thấy hắn có phản ứng gì.

Giống như thể không nghe thấy lời ông ta nói.

Nhưng Thất Đằng lại không dám hỏi lại, càng không dám tự tiện rời đi.

Mà chỉ có thể ôm lấy sự lo sợ trong lòng, mà đứng nguyên tại vị trí của mình.

Hồi lâu sau, Khâu Kính Hựu lười biếng phất tay, ra hiệu cho Thất Đằng rời khỏi.

Ông ta thấy thế liền thở phào nhẹ nhõm.

Rồi như sợ Khâu Kính Hựu sẽ đổi ý, mà vội vàng rời khỏi biệt thự.

...

Trực giác của phụ nữ thường không bao giờ sai.

Ngày hôm qua, sau khi Khâu Kính Hựu cùng Châu Tinh Sa lên máy bay đến Thiên Tân.

Đới Hạnh San đã linh cảm có chuyện chẳng lành.

Cô vốn còn có chút lo lắng, không biết hắn đi lần này có xảy ra chuyện gì hay không.

Nhưng không ngờ người gặp chuyện, lại là chính bản thân Đới Hạnh San.

Cô mơ màng tỉnh lại sau một đêm dài ngủ say.

Chính Đới Hạnh San cũng không còn nhớ, rằng đêm qua cô đã đi ngủ vào lúc nào.

Nhưng khi rèm mi được kéo lên, Đới Hạnh San chợt giật mình, khi phát hiện bản thân không phải đang ở trong phòng ngủ của mình.

Mà là ở trong một căn phòng rất rộng, nhưng khá bụi bặm và cũ kỹ.

Kế đến, Đới Hạnh San quan sát được căn phòng này, giống như một căn phòng của một ngôi nhà bị bỏ hoang đã lâu.

Trong phòng không có lấy nổi một bộ bàn ghế, hay vật dụng cần thiết mà một ngôi nhà có người ở nên có.

Thậm chí, sàn nhà còn chưa được lát nền đá hoa.

Mà chỉ toàn bụi bẩn và những mảnh vỡ của viên gạch, hay tấm bê tông.

Xung quanh bốn bức tường còn chưa được quét sơn, cửa sổ cũng chỉ là một ô nhỏ hình vuông.

Không hề có lấy nổi một cánh cửa để đóng lại, nếu như trời trở gió.

Đới Hạnh San hơi cựa người, vốn muốn đứng dậy thì lại phát hiện tay chân của cô, đều bị dây thừng trói chặt.

Trong lúc Đới Hạnh San còn đang hoang mang, lo sợ.

Không biết bản thân mình đang ở đâu, và chuyện gì đang xảy ra.

Thì lại nhìn thấy Đường Khắc Phong cũng bị trói, ngồi ngay bên cạnh cô, và cũng đang từ từ tỉnh lại.

Đường Khắc Phong sau khi lấy lại được ý thức, cũng ngơ ngác không kém gì Đới Hạnh San.

Khi nhìn thấy người con gái mà cậu ta yêu, một lần nữa lại xuất hiện trước mặt mình.

Đường Khắc Phong vừa mừng lại vừa lo lắng.

Cậu ta cứ ngỡ đây chỉ là một giấc mơ.

Cho đến khi Đường Khắc Phong cử động tay chân, rồi cảm nhận được cơn đau từ vùng da thịt, đang bị dây thừng trói chặt truyền đến.

Cậu ta mới khẳng định đây rõ ràng không phải là mơ.

Đường Khắc Phong cố gắng cử động thân mình, hòng muốn thoát ra khỏi sợi dây trói, nhưng vô ích.

Cậu ta ngơ ngác hỏi Đới Hạnh San.

- Có chuyện gì vậy? Tại sao chúng ta lại ở đây?

Khi cô chưa kịp lên tiếng đáp lời Đường Khắc Phong, thì lại nghe thấy trong phòng vang lên một giọng nam vô cùng xa lạ.

- Chúng mày tỉnh rồi đấy à?

Cả Đới Hạnh San và Đường Khắc Phong đều bị giọng nói, của người đàn ông kia làm cho giật mình.

Lúc này, Đới Hạnh San mới biết rằng ở đây, không phải chỉ có cô và Đường Khắc Phong.

Mà còn có thêm ba người đàn ông lạ mặt.

Và tất cả bọn họ đều mặc đồ đen.

Đầu óc của Đường Khắc Phong cũng rất nhạy bén.

Cậu ta dám chắc mấy người này, không phải người bên cạnh Khâu Kính Hựu.

Bởi vì, chẳng có lý do gì mà Thiếu gia của Đường Khắc Phong, lại phải chuyển đổi nơi giam giữ cậu ta.

Hơn nữa, lại còn đưa Đường Khắc Phong ra khỏi biệt thự, trong lúc cậu ta hoàn toàn mất ý thức.

Và đem Đới Hạnh San nhốt chung một chỗ với cậu ta.

Đường Khắc Phong không bị đãng trí.

Cậu ta không bao giờ quên được một chuyện.

Đó là vì biết Đường Khắc Phong có tình cảm với Đới Hạnh San, và có ý định giúp cô bỏ trốn.

Nên Khâu Kính Hựu mới nổi giận, và cho người nhốt cậu ta xuống mật thất.

Cho dù Đới Hạnh San có phạm tội tày đình gì đi chăng nữa.

Thì cũng sẽ không bao giờ có chuyện, Khâu Kính Hựu đem cô đến bên cạnh Đường Khắc Phong.

Vậy thì chỉ có một khả năng.

Đó là có người đã cố tình qua mặt Khâu Kính Hựu, lén đưa cậu ta và Đới Hạnh San đến đây.

Rốt cuộc mục đích thật sự của bọn họ là gì?

Trong lòng mang nặng một nghi vấn.

Biết đám người kia là những kẻ, đã bắt cóc cậu ta cùng Đới Hạnh San đến đây.

Đường Khắc Phong cũng chẳng nể nang gì.

Giọng nói mang theo sự giận dữ.

Cậu ta lớn tiếng chất vấn.

- Ai sai chúng mày bắt bọn tao tới đây?
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.