Đới Hạnh San lập tức ngưng lại hành động, hút vật thể chướng to vào trong khoang miệng.
Lần nữa, ngẩng đầu nhìn lên.
Kết quả, vẫn thấy hắn đang nhìn cô chằm chằm.
Theo quán tính, Đới Hạnh San lại ngay tức khắc cúi đầu, tiếp tục làm phận sự của mình.
Cô nhớ là bản thân đâu có đắc tội gì với bọn họ đâu.
Tại sao đám bạn này của Khâu Kính Hựu, cứ phải nhắc tới tên Đới Hạnh San làm gì?
À, cô quên mất.
Thú vui của bọn họ trước giờ, đều là đem người khác ra làm trò đùa mà.
Chỉ cần là những người yếu thế trong xã hội, thì đều bị đám người này đem ra làm thú vui tiêu khiển.
Có trách thì phải trách nhà họ Đới, bây giờ đã phá sản rồi.
Và Đới Hạnh San cũng chẳng còn là Tiểu thư quyền quý gì nữa.
Khâu Kính Hựu còn chưa kịp lên tiếng, thì đã bị Viên Trọng cướp lời trước.
- Với tao, hai ngày là nhiều rồi! Thằng Hựu nó chơi con nhỏ đó tận hai tháng, lại chẳng chán mửa ra rồi ấy chứ.
Tạ Luân lại tiếp tục lên tiếng phản bác lời nói của Viên Trọng.
- Cái loại đàn ông để chim ngoài quần giống như mày, không ai thèm chấp đâu.
Tạ Luân nói thế, làm cả đám bạn của Khâu Kính Hựu đều phá lên cười.
Rồi Tạ Luân lại nói thêm.
- Với lại, Đới Hạnh San dù gì cũng xuất thân là con nhà gia giáo, làm sao mà đem so với mấy đứa con gái bình thường được.
Viên Trọng vừa rồi bị mắng là ngu, lần này quyết tâm phân bua cho bằng được với Tạ Luân.
- Thế mày quên là Đới gia đã phá sản rồi hay sao? Đới Hạnh San bây giờ, chỉ là một con chó bên cạnh thằng Hựu thôi.
- Mà cho dù nó vẫn còn là Tiểu thư đi chăng nữa, thì loại gái nào chơi mãi mà không biết chán? Thằng Hựu cũng chỉ là một thằng đàn ông, có chim bình thường như bao người mà thôi.
Có những nỗi ấm ức, chẳng thể giãi bày cùng ai.
Đới Hạnh San bây giờ chỉ là một nô lệ của Khâu Kính Hựu, thân phận đúng là thấp kém.
Bị bọn họ sỉ nhục như thế.
Nhưng ngay cả muốn khóc, cũng chẳng dám khóc trước mặt Khâu Kính Hựu.
Hắn bình thường gọi Đới Hạnh San là chó thì không sao.
Nhưng khi nghe người khác cũng gọi cô là chó, trong lòng Khâu Kính Hựu chẳng hiểu tại sao, lại nảy sinh một cảm giác vô cùng khó chịu.
Tuy nhiên, bây giờ đang nói chuyện điện thoại, có cả video nhìn thấy mặt với đám bạn.
Hắn không muốn để người khác nhìn thấy cảm xúc thật của mình, nên vẫn cố tình vờ tỏ ra như không có chuyện gì.
- Không phải là chán. Chẳng qua là tao đang muốn sưu tầm thêm phụ nữ, để lập thành tam cung, lục viện, giống như vua chúa thời xưa ấy.
- Không chơi thì thôi. Một khi đã chơi gái là phải chơi nhiều, như vậy mới bõ. Chúng mày hiểu không?
Hai chân Khâu Kính Hựu vắt qua vai của Đới Hạnh San, gác lên trên mặt ghế phía sau lưng cô.
Ở lâu một tư thế cảm giác có chút nhức mỏi, liền trực tiếp vắt chéo đè cả lên tấm lưng trần trắng mịn của cô.
Hai đầu gối nãy giờ quỳ ở dưới sàn nhà đã tê cứng cả lại.
Bây giờ, còn bị sức nặng của đôi chân Khâu Kính Hựu đè lên vai.
Cả cơ thể của Đới Hạnh San không chịu được mà càng cúi thấp xuống.
Hai lòng bàn tay chống dưới nền cẩm thạch.
Đôi mắt xinh đẹp của cô trong phút chốc lại mọng nước.
Nhưng lại không biết là Đới Hạnh San muốn khóc vì lý do gì.
Cố gắng nuốt nước mắt vào trong, không để cho nó rơi xuống.
Miệng nhỏ của Đới Hạnh San vẫn phải khó khăn, từng chút một nút sâu gậy thịt to lớn vào bên trong khoang miệng, giống như đang mút kem.
- À, hình như lão già Mao Duệ chấm tao làm con rể rồi thì phải. Hôm trước đến bàn hợp đồng với tao, còn gọi cả con gái của ông ta đến. Sau đó, lại bắt tao đưa về.
- Hôm qua, tao lên Tập đoàn thì thấy Mao Uẩn Hương, đến tận Tập đoàn của tao để tìm tao.
Khâu Kính Hựu vừa nói, vừa gạt tàn thuốc vào khay thủy tinh đặt trên mặt bàn.
Nâng ly rượu uống một ngụm, rồi lại tiếp tục nói.
- Mà ngày mai tao còn phải ra sân bay đón Châu Tinh Sa nữa. Có khi chẳng bao lâu nữa, ba mẹ tao lại bắt tao kết hôn.
Đàm Đại nghe thấy thế, liền trêu đùa mà mắng Khâu Kính Hựu một câu.
- Mẹ bố cái thằng sở khanh. Sắp cưới vợ đến nơi rồi, mà vẫn còn tư tưởng đi sưu tầm thêm phụ nữ.
Đến lượt Trương Lục lại lên tiếng nói.
- Nó sở khanh giống mày đấy.
- Mà kể ra thì thằng Hựu, mày đúng là có số hưởng thật đấy. Bao nhiêu em vây quanh.
- Này, nếu mà cảm thấy nhiều quá, dùng không hết thì mày có thể suy nghĩ đến việc san sẻ bớt cho anh em.
- Tao nhìn thấy con bé Uẩn Hương đó rồi, trông cũng xinh xắn, rất hợp gu của tao.
Khâu Kính Hựu vẫn nhâm nhi ly rượu của hắn, rồi lại thản nhiên đáp.
- Cưới vợ là việc của cưới vợ, còn gái thì vẫn phải chơi chứ. Chúng mày cũng biết giữa tao với Châu Tinh Sa vốn không có tình yêu mà.
- Ngay từ đầu, tao Cũng chưa từng có suy nghĩ sẽ chung thủy với cô ta.
Người con gái mà trước giờ hắn luôn muốn cưới làm vợ, chỉ có một mình Đới Hạnh San.
Nhưng phận đời nghiệt ngã, khiến cho Khâu Kính Hựu không thể cưới Đới Hạnh San làm vợ.
Nếu đã là như vậy, thì cũng sẽ không bao giờ hắn từ bỏ Đới Hạnh San, để chung thủy với một mình Châu Tinh Sa.
- Còn Mao Uẩn Hương, chúng mày thằng nào thích thì cứ tán. Loại phụ nữ đanh đá như nó, không phải gu của tao.
- Nếu không phải có hôn ước, tao cũng không định sẽ cưới loại người giống như Châu Tinh Sa làm vợ.
Dù sao hắn trước kia cũng nhờ ông bà Khâu nhận nuôi, mới được như ngày hôm nay.
Hôn sự này, Khâu Kính Hựu cho dù có muốn hay không, cũng không tiện từ chối.
Hắn có phải là một cái thằng đầu đất đâu.
Từ chối hôn ước này, khác nào Khâu Kính Hựu tự biến bản thân, thành một cái thằng ăn cháo đá bát?
- Đới Hạnh San có đấy không?
Trong một đám người chơi chung với nhau, chắc chắn sẽ có ít nhất là một người, có tính cách khác biệt so với những người còn lại.
Hứa Phúc im lặng từ đầu đến giờ, khi mở miệng nói chuyện, câu đầu tiên lại hỏi đến Đới Hạnh San.
Có thể nói Hứa Phúc là chính là lập dị nhất, trong số những người bạn của Khâu Kính Hựu.
Tuy rằng anh ta cũng là một kẻ đào hoa, thường dùng tiền để mua vui trên thân xác phụ nữ.
Xong, Hứa Phúc lại chẳng bao giờ dây dưa, có tình cảm với nhiều cô gái cùng một lúc.
Lừa tình thì lại càng không.
Con người Hứa Phúc trầm tính, ít nói.
Đối với chuyện mua trinh, anh ta chỉ đi theo đám người Khâu Kính Hựu để xem cho biết, chứ chẳng bao giờ mua.
Cũng bởi vì Hứa Phúc bình thường kiệm lời.
Nên khi nghe anh ta vừa mở miệng đã hỏi về Đới Hạnh San.
Khâu Kính Hựu lập tức nghi hoặc.
Cho rằng Hứa Phúc đang để ý đến người phụ nữ của hắn.
Khâu Kính Hựu cúi đầu nhìn bộ dạng của Đới Hạnh San, đang chật vật chống đỡ với trọng lượng hai chân của hắn, giống như hai quả tạ, đang đè nặng lên đôi vai gầy của cô.
Mặc dù trong lòng có phần khó chịu, nhưng Khâu Kính Hựu vẫn miễn cưỡng trả lời.
- Có.
Lại nghe thấy giọng nói của Hứa Phúc vang lên trong điện thoại.
Mà những lời anh ta nói, lại khiến Đới Hạnh San vô cùng ngạc nhiên.
- Lần sau, chúng mày có nói gì, thì cũng nên biết lựa lời mà nói. Mà tốt hơn hết, cũng không nên nhắc đến Đới Hạnh San làm gì. Chuyện riêng của thằng Hựu với nhà họ Đới, thì nên để cho nó tự giải quyết.
Lời này của Hứa Phúc, khiến trong đầu Đới Hạnh San đặt ra một nghi vấn.
Anh ta là đang quan tâm đến cô sao?
Trong lòng Khâu Kính Hựu lúc này. cũng có chung một ý nghĩ với Đới Hạnh San.
Khiến cho hắn càng thêm không vui.
Có cảm giác như sắp không thể kiểm soát nổi, cảm xúc của bản thân nữa.
Đến bây giờ, Khâu Kính Hựu vẫn chưa thể lý giải được, là tại sao bình thường hắn cũng rất điềm tĩnh, giống như Hứa Phúc vậy.
Nhưng chỉ cần thấy có người đàn ông khác nhòm ngó đến Đới Hạnh San, là Khâu Kính Hựu lại bực tức, đến mức thiếu điều muốn phát điên.
Nhưng có một điều Khâu Kính Hựu hiểu rất rõ, là hắn có thể nhường bất cứ người phụ nữ nào cho bạn thân của mình.
Nhưng chỉ riêng Đới Hạnh San thì tuyệt đối hắn sẽ không bao giờ nhường.
Cho dù người đó có là bạn thân chí cốt của Khâu Kính Hựu đi chăng nữa.
- Mày sợ Đới Hạnh San à?
Mặc dù đã biết Đới Hạnh San đang ở ngay bên cạnh Khâu Kính Hựu, nhưng Viên Trọng vẫn cứ mặc định, cô chỉ là một con chó bên cạnh bạn thân của mình, không đáng để anh ta phải kiêng dè.
Hứa Phúc nghe vậy liền bật cười thành tiếng.
- Đới Hạnh San thì có gì mà tao phải sợ chứ?
- Chẳng qua là tao thấy chúng mày là những thằng đàn ông, mà ngồi chế giễu một cô gái, trong khi người ta đã bị dồn vào bước đường cùng.
- Gia đình thì đã phá sản, em trai thì trở thành người thực vật, ba mẹ thì phải ngồi tù suốt đời.
- Trông lũ chúng mày cứ như là mấy đứa con gái lắm mồm, nhiều chuyện vậy. Thật chẳng đáng mặt là đàn ông chút nào.
- Bộ chúng mày cảm thấy cô ấy còn chưa đủ thảm hại hay sao?
Bởi vì Hứa Phúc chưa từng đem bất cứ một cô gái nào ra làm trò đùa.
Nên khi nghe anh ta nói thế, những người còn lại không có gì để phản biện, liền xấu hổ mà câm nín.
Nhưng cũng chính vì lý do, trước giờ đám bạn của Khâu Kính Hựu từng trêu đùa rất nhiều cô gái, nhưng chưa từng thấy Hứa Phúc ý kiến bao giờ.
Hôm nay, anh ta lại nói đỡ cho Đới Hạnh San.
Khiến Khâu Kính Hựu không thể không nghi ngờ, về chuyện thằng bạn này của hắn có tình ý với cô.
Hắn híp mắt nhìn Hứa Phúc qua màn hình điện thoại, lạnh lùng chất vấn.
- Mày thích Đới Hạnh San?
Lời Khâu Kính Hựu vừa nói ra, mọi người đều tò mò chờ đợi câu trả lời của Hứa Phúc, trong số đó có cả Đới Hạnh San.
Từ sau chuyện Đường Khắc Phong bị Khâu Kính Hựu trừng phạt, mọi người trong nhà không ngớt lời bàn tay.
Đới Hạnh San cũng không ngu ngốc tới mức, bây giờ còn chưa biết Đường Khắc Phong có tình cảm với mình.
Nếu bây giờ thêm một Hứa Phúc, chỉ mới gặp đôi ba lần, cũng lại thích cô.
Đới Hạnh San thật sự không biết phải làm thế nào.
Không ai ngờ đến, Hứa Phúc lại trả lời như thế này.
- Bây giờ thì chưa, nhưng tương lai thì tao không chắc. Đời người không ai đoán trước được điều gì đâu. Nhưng khi nào tao thích cô ấy, tao sẽ nói với mày một tiếng.
- Đến lúc ấy, chắc chắn tao sẽ mang cô ấy rời khỏi mày. Chứ tuyệt đối không để Hạnh San tiếp tục ở bên cạnh mày, cho mày tuỳ tiện dày vò, hành hạ đâu.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]