Nghe bạn của Khâu Kính Hựu nhắc đến tên mình.
Đới Hạnh San lập tức ngưng lại hành động, hút vật thể chướng to vào trong khoang miệng.
Lần nữa, ngẩng đầu nhìn lên.
Kết quả, vẫn thấy hắn đang nhìn cô chằm chằm.
Theo quán tính, Đới Hạnh San lại ngay tức khắc cúi đầu, tiếp tục làm phận sự của mình.
Cô nhớ là bản thân đâu có đắc tội gì với bọn họ đâu.
Tại sao đám bạn này của Khâu Kính Hựu, cứ phải nhắc tới tên Đới Hạnh San làm gì?
À, cô quên mất.
Thú vui của bọn họ trước giờ, đều là đem người khác ra làm trò đùa mà.
Chỉ cần là những người yếu thế trong xã hội, thì đều bị đám người này đem ra làm thú vui tiêu khiển.
Có trách thì phải trách nhà họ Đới, bây giờ đã phá sản rồi.
Và Đới Hạnh San cũng chẳng còn là Tiểu thư quyền quý gì nữa.
Khâu Kính Hựu còn chưa kịp lên tiếng, thì đã bị Viên Trọng cướp lời trước.
- Với tao, hai ngày là nhiều rồi! Thằng Hựu nó chơi con nhỏ đó tận hai tháng, lại chẳng chán mửa ra rồi ấy chứ.
Tạ Luân lại tiếp tục lên tiếng phản bác lời nói của Viên Trọng.
- Cái loại đàn ông để chim ngoài quần giống như mày, không ai thèm chấp đâu.
Tạ Luân nói thế, làm cả đám bạn của Khâu Kính Hựu đều phá lên cười.
Rồi Tạ Luân lại nói thêm.
- Với lại, Đới Hạnh San dù gì cũng xuất thân là con nhà gia giáo, làm sao mà
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhanh-hong-cho-ac-quy/3466947/chuong-33.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.