Bị đạp một cái vào đầu, cơ thể Đường Khắc Phong theo phản xạ, giật lên một cái.
Dường như có thứ gì đó nghẹn ứ nơi cổ họng.
Khiến cậu ta cho dù đau đớn, cũng không cách nào kêu lên thành tiếng.
Mà chỉ có thể thở ra từng tiếng nặng nề.
Khâu Kính Hựu hỏi Đường Khắc Phong, vì Đới Hạnh San mà tự biến bản thân thành ra bộ dạng thảm hại như bây giờ, có đáng không?
Câu trả lời của cậu ta chính là “vô cùng xứng đáng”.
Bởi vì, Đường Khắc Phong đã lỡ phải lòng người phụ nữ của cậu chủ.
Đừng nói là bị đánh đến mức này.
Cho dù kêu Đường Khắc Phong hy sinh cả mạng sống, để đổi lấy sự tự do cho Đới Hạnh San.
Cậu ta cũng cam tâm, tình nguyện.
Cả căn phòng nhất thời chìm trong sự tĩnh lặng, không có một người nào lên tiếng đáp lời Khâu Kính Hựu.
Đới Hạnh San ngồi im nhìn Đường Khắc Phong nằm dưới chân Khâu Kính Hựu, tuy đau lòng nhưng cũng chẳng thể làm được gì.
Lát sau, cô vô tình quay đầu, lại phát hiện Khâu Kính Hựu đã chuyển tầm nhìn, từ người của Đường Khắc Phong, chuyển sang nhìn cô từ bao giờ.
Nhớ đến một bàn tay vẫn đang bao bọc lấy, vật thể nóng bỏng của Khâu Kính Hựu.
Đới Hạnh San bất chợt giật mình.
Biết rằng phải ở trước mặt nhiều người, phục vụ nhu cầu tình dục của hắn như thế này, là một việc làm khiến bản thân Đới Hạnh San, trở nên thấp kém và đáng khinh.
Nhưng nếu như cô không ngoan ngoãn hầu hạ Khâu Kính Hựu.
Chẳng may chọc cho hắn thật sự nổi giận.
Thì người tiếp theo nằm dưới chân của Khâu Kính Hựu, rất có thể là Đới Hạnh San, hoặc là người nhà của cô.
Đới Hạnh San cúi đầu, vừa muốn né tránh ánh mắt của hắn, lại vừa muốn che giấu cảm giác nhục nhã hiện tại.
Bàn tay cô cũng đã bắt đầu chủ động, vuốt ve dị vật đang đứng thẳng kia.
Dùng sự mềm mại, ấm áp của lòng bàn tay, làm cho cậu nhỏ của Khâu Kính Hựu càng thêm cương cứng.
Nhìn thấy Đới Hạnh San đã biết ngoan ngoãn nghe lời.
Hắn cũng hài lòng mà thả tay cô ra.
Khâu Kính Hựu nhấc chân ra khỏi đầu của Đường Khắc Phong, rồi lại bất ngờ đạp mạnh xuống một cái.
Hành động lần này của hắn, đã khiến cậu ta chịu không được, mà chảy cả máu miệng.
Toàn bộ người làm nhìn thấy cảnh tượng này, đều run rẩy mà cúi thấp đầu xuống hơn nữa, đồng thời rũ mi không dám nhìn thêm.
Khâu Kính Hựu lần nữa lại liếc nhìn Đường Khắc Phong, bằng ánh mắt hờ hững.
- Bây giờ thì cậu đã biết thế nào gọi là điên loạn thật sự chưa, hả?
Vẫn như cũ, hắn nói mà không có bất kỳ một người nào lên tiếng đáp lại.
Lát sau, Khâu Kính Hựu chuyển tầm nhìn lên người đám kẻ ăn, người ở trong nhà, lạnh lùng lên tiếng nhắc nhở.
- Các người nhìn cho kỹ. Đây chính là hậu quả của những kẻ dám làm trái ý tôi. Các người đã biết mình phải làm gì hay chưa?
Hàm Minh đánh mắt nhìn một lượt đến đám Vệ sĩ, Hầu gái.
Thấy bọn họ không ai dám lên tiếng đáp lời Thiếu gia.
Chán chê một hồi mới lại ngồi thẳng người lên, vươn một tay chạm vào tấm lưng thon thả của cô.
- À, còn Đới Hạnh San. Tôi quên chưa nhắc nhở cô. Tôi thật sự không muốn cơ thể của cô, xuất hiện những vết thương, giống ở trên cơ thể của Đường Khắc Phong đâu.
- Cho nên, sau này cô phải ngoan ngoãn nghe lời tôi, và đừng bao giờ có ý nghĩ rời khỏi tôi.
Ngón tay hắn đưa lên, chạm qua viền môi có vết rách đã tụ máu của Đới Hạnh San, lại nói thêm.
- Với lại, cái miệng này của cô, sau này không cho phép lên tiếng cầu xin thay, cho bất kỳ một thằng đàn ông nào khác nữa.
- Cái miệng này của cô, chỉ được dùng vào việc hầu hạ tôi, làm tôi thỏa mãn dục vọng, và rên rỉ dưới thân của tôi mà thôi.
- Cô đã nghe rõ chưa?
Khâu Kính Hựu ở trước mặt nhiều người, ngang nhiên buông những lời vô liêm sỉ.
Đới Hạnh San vừa nghe qua đã liền thấy xấu hổ.
Nhưng ở trong tình cảnh này, cô chẳng thể làm gì khác, ngoài việc ngoan ngoãn gật đầu đồng ý.
- Vâng, em đã nghe rõ rồi!
Cũng không thể ở dưới mật thất đến hết đêm dài.
Chỉ một lát sau, Khâu Kính Hựu dẫn theo Đới Hạnh San, cùng toàn bộ người làm đi lên lầu trên.
Bỏ lại một mình Đường Khắc Phong, giống như một cái xác không hồn, nằm im dưới sàn nhà lạnh lẽo.
...
- Này, Hựu. Vài hôm nữa thấy bảo lại có buổi đấu giá trinh tiết đấy. Bọn tao đều tính là đi hết rồi. Mày có đi không?
- Đi chứ. Nếu như hàng đợt này chất lượng, tao sẽ đem về chơi vài ngày.
Trong phòng ngủ của Khâu Kính Hựu, vang lên cuộc đối thoại giữa hắn và đám bạn thân, thông qua chiếc điện thoại.
Hắn ngồi trên một chiếc ghế sofa đơn, được thiết kế theo phong cách hoàng gia.
Hai vạt áo choàng ngủ phanh ra, rồi lại bắt Đới Hạnh San phải khỏa thân, quỳ ở giữa hai chân Khâu Kính Hựu, dùng miệng ngậm lấy dị vật của hắn.
Bên cạnh là chiếc bàn tròn bằng kính, đặt một chai rượu, một hộp thuốc lá, một đĩa trái cây.
Và đương nhiên không thể thiếu một chiếc khay gạt tàn thuốc.
Khói thuốc lá lượn lờ trong không khí.
Bên ngoài ô cửa kính, trời vẫn còn đang đổ mưa rất lớn.
Đới Hạnh San biết Khâu Kính Hựu có một nhóm bạn, hội tụ toàn những cậu ấm con nhà giàu, và đặc biệt rất chi là chịu chơi.
Nghe đâu cứ vài tháng, Khâu Kính Hựu sẽ lại cùng nhóm bạn này, tổ chức đi du lịch ở nước ngoài một lần.
Tuy chưa từng nghe nhóm người này, đề cập đến vấn đề “đấu giá trinh tiết” bao giờ.
Nhưng bởi vì từng xuất thân trong một gia tộc danh giá, nên Đới Hạnh San ít nhiều cũng đã nhìn thấy. những góc khuất của giới thượng lưu.
Đấu giá trinh tiết chính là việc một tổ chức, chuyên đem những cô gái còn trinh, ra làm một món đồ thay thế những món trang sức đắt tiền, hay một món cổ vật quý hiếm.
Đặt lên bàn đấu giá, mua vui cho những ông lớn lắm tiền, nhiều của.
Mà những cô gái bị đem ra làm vật đấu giá, thường là những người nhẹ dạ, cả tin, bị dụ dỗ vào các đường dây môi giới mại dâm.
Hoặc là những cô gái có hoàn cảnh khó khăn, gia đình mắc một khoản tiền lớn, hoàn toàn không có khả năng tự vệ.
Nhưng cho dù là vì lý do gì đi chăng nữa, thì bọn họ đều rất tội nghiệp.
Khi phải trở thành một món đồ vật, mua vui cho những kẻ có tiền.
Mà Đới Hạnh San so với những cô gái đó, cũng bất hạnh không kém.
Mặc dù đã biết từ trước rằng Khâu Kính Hựu bây giờ, căn bản không còn là Nhâm Kính Hựu của ngày trước.
Hắn bây giờ mà nói, bất kể chuyện xấu xa gì cũng dám làm.
Đới Hạnh San càng biết rõ, Khâu Kính Hựu đã có vợ sắp cưới.
Sẽ không bao giờ có chuyện, hắn sẽ chung thủy với một nô lệ giống như cô.
Nhưng khi nghe thấy chính miệng Khâu Kính Hựu nói, đồng ý tham gia vào hoạt động mua trinh.
Đới Hạnh San vẫn không tránh khỏi kinh hãi.
Cô hơi ngẩng đầu nhìn lên, lại phát hiện hắn cũng đang nhìn mình.
Liền giật mình mà vội vàng cúi thấp đầu xuống.
- Lần trước, lũ chúng mày cũng ít có ác. Độn giá lên tới cả triệu đô, rồi bắt thằng kia phải ôm cái của nợ kia về.
- Không biết về sau nó có biết, chuyện con kia đi vá trinh không chúng mày nhỉ?
Người vừa lên tiếng là Đàm Đại, một trong số những người bạn thân của Khâu Kính Hựu, đang kể về chuyện bọn họ đi mua trinh lần trước.
- Tao thấy thằng đó bị thế là đáng đời. Can tội dám lên mặt với anh em mình. Mà nhìn mặt nó ngu ngu thế, chắc đéo biết gì đâu. Bây giờ, người ta còn chế ra một loại thuốc, giúp chỗ đó của bọn con gái thơm hồng, se khít.
- Kể cả có lên giường với nhau, cũng khó mà biết được là còn trinh hay không lắm!
- Hôm đấy, không phải anh em mình nghe được, con kia nó nói chuyện với lão già Tần Khôi, thì tao với chúng mày cũng bị lừa hết lượt rồi.
Tạ Luân nhanh nhảu đáp lời Đàm Đại. Rồi nhịn không được mà chửi thề một câu.
- Mẹ kiếp! Bây giờ, tìm gái còn trinh đã khó rồi, còn sinh thêm cái bộ môn vá trinh.
- Riêng lần này mà có đứa dám lừa tao nữa. Tao xin thề là sẽ xẻo da, rút xương nó luôn.
Viên Trọng thấy thế cũng chen lời vào.
- Nói đi cũng phải nói lại. Chúng mày có công nhận là con bé kia tuy từng vá trinh, nhưng nhan sắc với vóc dáng của nó nhìn rất ngon hay không?
Tạ Luân nghe Viên Trọng nói, lập tức phản bác lại ngay.
- Đây đúng là tư duy của mấy thằng ngu.
- Nếu nó đã nghĩ được ra cả việc đi vá trinh để làm giá, thì nó rất có thể cũng đã từng đi phẫu thuật thẩm mỹ, để có được một khuôn mặt xinh đẹp, cùng một thân hình chuẩn như siêu mẫu con mẹ nó rồi.
- Mà mục đích của việc chúng ta đi mua trinh là gì? Là để kiếm những đứa con gái còn trinh, và phải đẹp tự nhiên.
- Chứ cỡ như con hôm trước, tao chỉ cần phẩy tay một cái là có cả tá. Cần đéo gì phải mất công tham gia những buổi đấu giá trinh tiết.
Tự nhiên lại bị mắng là ngu, Viên Trọng dĩ nhiên là không chịu được, vội vàng bào chữa ngay.
- Thì tao cũng chỉ bảo con đó nó ngon, chứ tao cũng có định ăn nó đâu. Tao mà thích con đó, mày nghĩ thằng kia có cửa à?
Hội bạn thân của Khâu Kính Hựu đúng là đông.
Khi nói chuyện với nhau, cứ như kiểu phải xếp hàng chờ đến lượt.
Trương Lục bây giờ nói lên tiếng hỏi.
- Ê, Hựu. Mày lại chán Đới Tiểu thư rồi hay sao, mà đã vội đi tìm em khác thế? Tao nhớ mới có hơn hai tháng thôi mà.
Chuyện Đới Hạnh San trở thành nô lệ của Khâu Kính Hựu, người khác có thể không biết, chứ làm sao mà giấu được đám bạn này của hắn.
Bọn họ đều biết rõ nhà họ Đới bây giờ đã phá sản.
Ba từ “Đới Tiểu thư” kia, nói ra chỉ nhằm mục đích chế nhạo Đới Hạnh San mà thôi.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]