Nhận được câu hỏi này của Thạc Vu, Đới Hạnh San giật mình, vội ngẩng đầu nhìn sắc mặt Khâu Kính Hựu thêm một lần nữa.
Thấy vẻ mặt của hắn vẫn rất bình thản.
Cô vừa sợ Khâu Kính Hựu sẽ vì câu hỏi này của Thạc Vu, mà khi trở về mới trừng phạt Đới Hạnh San, lại vừa lúng túng, không biết phải nói với Thạc Vu như thế nào, về chuyện bây giờ cô đang sống chung với Khâu Kính Hựu.
Đúng lúc đó, Khâu Kính Hựu tự nhiên lại nở một nụ cười, lên tiếng thay Đới Hạnh San trả lời câu hỏi kia.
- Oan có đầu, nợ có chủ. Con người của tôi trước nay công tư phân minh.
- Ba mẹ của Hạnh San có lỗi với vong linh trên trời của mẹ tôi, họ đương nhiên phải trả giá cho tội lỗi của mình.
- Còn Hạnh San, cô ấy chẳng có lỗi gì cả. Hiện tại, Hạnh San là Hầu gái của tôi. Tôi đưa cô ấy đến thăm em trai của Hạnh San, chắc không làm gì phạm pháp chứ?
Hồi bé, Thạc Vu thường xuyên đến Đới gia, đương nhiên là cũng có gặp Khâu Kính Hựu nhiều lần rồi.
Chỉ là... thời gian trôi qua đã nhiều năm, bọn họ đều đã trưởng thành.
Chỉ có Thạc Vu dựa vào chuyện ba mẹ của Đới Hạnh San, bị Khâu Kính Hựu tống vào trong tù mà nhận ra hắn.
Còn Khâu Kính Hựu, đương nhiên không thể nhận ra Thạc Vu là ai.
Đường Khắc Phong đi theo phía sau lưng hắn. Nghe Khâu Kính Hựu nói hắn là người “công tư phân minh”, xém chút
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhanh-hong-cho-ac-quy/2488560/chuong-21.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.