Chương trước
Chương sau
“...Thật sao?!” Nhan Tư Trác ngồi phắt dậy làm Vương Tấn giật cả mình, lập tức vội vàng đè hắn trở lại giường, “Ngồi cho ngay vào, em có cần tay nữa không hả!”
Ngồi dậy như thế động chạm đến vết thương, Nhan Tư Trác “Shh” hít một hơi lạnh, trên trán cũng toát mồ hôi, đôi mắt đen trên khuôn mặt trắng bệch vì bị thương như hai quả nho rơi trên nền tuyết trắng, Vương Tấn nhìn mà không khỏi cảm thấy kinh ngạc.
Nhan Tư Trác túm lấy Vương Tấn không chịu buông tay, hắn kích động đến đỏ cả mặt, gân xanh trên cổ cũng hiện lên, “Em, em không nghe nhầm đúng không… Anh không gạt em đúng không…?!”
Vương Tấn cạn lời đè hắn xuống, đề phòng hắn đột nhiên lại vọt dậy chơi chiêu đả thương địch một ngàn tự tổn hại tám trăm, anh thuận miệng nói, “Ừ, gạt em đó.”
Nhan Tư Trác cuống lên, “Vương Tấn!”
Vương Tấn cuối cùng không nhịn cười được nữa, anh thuận tay gảy gảy tóc mái bị mồ hôi làm ướt nhẹp của Nhan Tư Trác, “Ngoan, chó con không sủa mới có người thương.”
Nhan Tư Trác chớp mắt một cái đã vô cùng xui xẻo bị sặc nước miếng của mình, ho đến long trời lở đất.
Vương Tấn sợ hắn làm rách miệng vết thương vừa khâu lại, giờ anh mới thấy hơi hối hận không nên chọc ghẹo hắn, anh vừa giúp Nhan Tư Trác vỗ lưng vừa dỗ dành, “Rồi rồi, biết em không phải chó con rồi, em là người hay chó đều có người thương, được chưa?”
Nhan Tư Trác dựa vào đầu giường thở hổn hển một lúc lâu mới đỡ hơn, mắt hắn hồng hồng hít mũi một cái, cố nuốt xuống, nghiêm túc nói, “Em không cần ai thương hết, em chỉ cần anh thương thôi.”
Vương Tấn dừng một lát, ngay cả khoé miệng cũng hơi mím lại, lát sau cuối cùng anh cũng thả lỏng, lộ ra nụ cười như trút đươc gánh nặng, “Ừ.”
Tựa như phản ứng đầu tiên khi đối mặt với ánh nắng của con người luôn là tránh né, tình cảm của Nhan Tư Trác rực rỡ, nóng cháy như một mồi lửa có thể đốt trọi cả thân xác Vương Tấn, anh tránh né, chạy trốn theo bản năng, lại không cách nào kiềm chế được mà nhìn trộm ra bên ngoài từ kẽ tay.
Người ở trong lồng giam lâu rồi, sao lại không khát vọng ánh nắng được cơ chứ?
Vương Tấn thầm nghĩ, cứ vậy đi, cứ phóng túng một lần, vừa lúc anh yêu một người không nên yêu, mà vừa hay người đó cũng yêu anh.
Cả tháng sau đó, Vương Tấn bận đến tối mày tối mặt, mỗi lần đến bệnh viện nhìn bộ dạng nhàn rỗi áo tới vươn tay cơm tới há mồm của Nhan Tư Trác là lại muốn đấm cho vài cái để xả cơn hận đời không được hưởng phúc của mình.
Hai nhà Nhan, Vương đều không để lộ chuyện Vương Tấn bị bắt cóc, lúc Vương Đích vừa mới biết chuyện suýt nữa đã lên cơn đau tim, ông cầm gậy đánh Vương Tấn đến tận mấy lần, chỉ thiếu điều muốn mắng thủng cả tai anh, thực ra là ông đau lòng, nghĩ mà sợ.
Qua vài tháng này, thái độ của người nhà họ Vương với người nhà họ Nhan chẳng khác nào kẻ thù không cùng giai cấp, nhắc tới Nhan Tư Trác thì ngay cả người luôn luôn nghĩ thoáng như Lý Tuệ Tâm đều phải cau mày, phàn nàn rằng từ lúc “Thằng nhóc đó” xuất hiện thì con trai bà cứ gặp chuyện xui rủi mãi không thôi, càng đừng nói đến Vương Đích và Vương Tự mặc dù không biết hết nhưng lại có thể suy đoán ra.
Vương Tấn cũng không định nói với bọn họ là mình chuẩn bị chính thức “Quen nhau” với Nhan Tư Trác, trước giờ anh không phải kiểu người thích chia sẻ chuyện sinh hoạt cá nhân với gia đình, nếu anh và Nhan Tư Trác thật sự đi đến bước đó, lúc đó lại nói cũng không muộn.
Triệu Vĩ Quang bị cảnh sát mang đi ngay đêm bắt cóc Vương Tấn, ông ta biết mình sẽ đối mặt với kết cục thế nào, bèn khai hết mọi tội lỗi của mình, đồng thời còn khai ra đủ loại chuyện xấu mà Nhan Thế Anh làm nhiều năm qua, mang đến phiền phức không nhỏ cho Nhan Thế Anh. Tìm đọc thêm tại ~ Tr ùmTr?yện.vn ~
Nhan Thế Anh bị gọi lên, thậm chí là bắt giữ vài lần, nhà họ Nhan từ trên xuống dưới sợ bóng sợ gió, cuối cùng bị phán tù treo hai năm ba ngày sau được thả ra không mất sợi tóc nào. Xét đến cùng là vì, thứ nhất là đã quá lâu rồi nên không đủ bằng chứng, rất nhiều vụ xác nhận được nhưng lại không thể tìm thấy chứng cứ, thứ hai là có Vương Tấn âm thầm chạy quan hệ và hoà giải, tác động không nhỏ trong vụ này. Olivia vô cùng cảm kích vì Vương Tấn không để bụng hiềm khích lúc trước, càng cảm thấy chồng mình và con trai nợ Vương Tấn rất nhiều.
Vương Tấn là kẻ có thù tất báo, đồng thời anh cũng không cảm thấy thù dai có gì xấu, đổi thành người khác mà chỉnh anh như thế, không ăn miếng trả miếng thì anh cũng sẽ bỏ đá xuống giếng để làm người nọ biết mùi. Chỉ có điều người này là Nhan Thế Anh, ông ta có khốn nạn cỡ nào cũng là cha của Nhan Tư Trác, Vương Tấn làm khó ông ta chẳng khác nào làm khó Nhan Tư Trác. Thay vì để Nhan Tư Trác kéo tấm thân tàn phế bôn ba khắp nơi thì chi bằng để chính mình phụ một tay, tiện thể làm Nhan Thế Anh thiếu anh một món nợ ân tình, về sau gặp mặt cũng đỡ làm trời làm đất xụ mặt như thể Vương Tấn thiếu ông ta tám trăm vạn.
Hôm Denise mang hai đứa nhỏ rời đi, Vương Tấn cố ý dành thời gian đưa bọn họ ra sân bay. Trước khi qua cửa an ninh, Denise trả chiếc nhẫn cưới đã đeo vài chục năm lại cho Vương Tấn, hôn một cái lên gò má anh, vô cùng thể diện nói hẹn gặp lại.
Tại thời khắc kia Vương Tấn rất muốn nói gì đó, sự xấu hổ và thua thiệt muộn màng bỗng dâng trào, chúng khiến anh đột nhiên nghẹn họng, trầm mặc nhìn bóng lưng Denise biến mất trong đám đông.
Vương Tấn không thể không thừa nhận, cho dù tình yêu giữa anh và Denise khô cằn đến mức như nước đường sắp bị phơi khô dưới ánh mặt trời chói chang, ngay tại thời khắc chia ly này anh vẫn cảm nhận được loại cảm giác nào đó tựa như đau buồn.
Có lẽ là vì phải tách người phụ nữ đã từng giao hoà huyết mạch với anh ra khỏi cuộc sống một cách triệt để, lại có lẽ vì đây tượng trưng cho dấu chấm hết của cả một đoạn đường đời anh đã đi qua.
Tương lai sẽ ra sao thì anh không biết, Vương Tấn chỉ có một dự cảm duy nhất, có một người khác sẽ cùng anh đi tiếp quãng đường còn dài và xa hơn rất nhiều.
*
Lúc Nhan Tư Trác xuất viện đã đầu mùa xuân, thực ra người trẻ tuổi thân thể cường tráng không cần nằm viện lâu vậy, chỉ là Vương Tấn sợ hắn còn di chứng, ra lệnh bắt hắn phải ở trong viện thêm nửa tháng.
Hôm Vương Tấn tới đón hắn, Nhan Tư Trác thật sự chẳng khác nào chú chó to bị nhốt trong lồng chờ đợi mấy tuần mới được thả ra, chỉ thiếu điều muốn ngẩng mặt lên trời tru hai tiếng sau đó phóng như điên ra ngoài chạy vài vòng.
Olivia đang cùng hộ sĩ giúp Nhan Tư Trác sửa soạn lại trang phục, cô nhìn Nhan Tư Trác đứng nấn ná ở cửa phòng bệnh chuẩn bị bất cứ lúc nào cũng có thể vọt đi mà cười nói với Vương Tấn, “Tiểu Tấn, hay là hai người đi trước đi, mấy thứ còn lại tôi bảo người mang đến–”
Nói đến đây, Olivia bỗng dừng lại, ánh mắt đong đưa qua lại giữa Nhan Tư Trác và Vương Tấn, lịch sự hỏi ý Nhan Tư Trác, “Tiểu Trác, mẹ và ba con định về Thượng Hải ở vài hôm, mẹ để chìa khoá nhà ở bên này cho con nhé?”
Nhan Tư Trác giật mình, ánh mắt vô thức nhìn về phía Vương Tấn mang theo chút chột dạ và thăm dò, hắn lắp bắp trả lời một câu, “A, a… Được… Đưa cho con đi.”
Vương Tấn chỉ nhướng nhướng lông mày, không tỏ vẻ gì, Nhan Tư Trác hơi thất vọng nói, “Mẹ, đừng dọn đồ nữa, đồ đã mặc ở bệnh viện thì cứ bỏ đi.”
Olivia liếc hắn một cái đầy nghiêm khắc, “Lãng phí là đáng xấu hổ, mẹ dạy con thế nào?”
Nhan Tư Trác đã đặt một tay lên chốt cửa, rõ ràng không thể chờ được nữa, hắn trả lời tuỳ tiện, “Biết rồi mà mẹ, vậy bọn con đi trước nha.”
Nhan Tư Trác chân dài bước chân lớn, vỗn dĩ đã đi nhanh rồi, hiện giờ trong lòng vội vã đi mà cứ như chạy, Vương Tấn chậm rãi theo sau, thấy Nhan Tư Trác đi xa cũng không nóng nảy.
Quả nhiên, Nhan Tư Trác biến mất ở góc rẽ nào đó xong, không đến mười giây sau lại quay trở về, lông mày nhíu chặt, mím môi thoạt nhìn có vẻ tức giận, đi một đường nhanh như chớp, khí thế hung hăng đứng trước mặt Vương Tấn.
Nhan Tư Trác định chất vấn Vương Tấn sao anh không đuổi theo, nhưng ngay cả chính hắn cũng cảm thấy ấu trĩ, vả lại chuyện hắn thật sự muốn hỏi cũng không phải cái này, thế là hắn nhịn một hồi lâu cũng không nói được câu nào.
Hai người đàn ông thân cao chân dài vẻ ngoài xuất chúng đứng ngay giữa hành lang bệnh viện mà mắt to trừng mắt nhỏ, làm như thể đang quay phim truyền hình, nhìn rất nổi bật giữa dòng người lui tới, bọn họ rất nhanh đã thu hút sự chú ý của vài người.
Vương Tấn dắt Nhan Tư Trác ngoặt vào góc tường, định làm một buổi tâm sự mỏng với cái vị người trẻ tuổi có vấn đề về tư tưởng này.
“Làm sao đấy, có gì thì nói có rắm mau thả, sao mới bệnh một cái mà bắt đầu thẹn thùng rồi vậy?”
Thái độ không quan tâm của Vương Tấn làm Nhan Tư Trác càng tức giận hơn, “Ngày mai anh không được đi ăn cơm với Cố Thanh Bùi!” Hắn trong cái khó ló cái khôn, chợt nhớ ra ban nãy Vương Tấn nghe điện thoại trong phòng bệnh.
Ngay cả mí mắt Vương Tấn cũng chẳng thèm nhúc nhích, anh nhìn hoa văn trên chiếc T-shirt trước ngực Nhan Tư Trác, đưa tay nhẹ nhàng vẽ theo, “Còn gì nữa?”
Nhan Tư Trác không ngờ hôm nay Vương Tấn dễ nói chuyện thế, hắn sửng sốt xong bắt lấy bàn tay đang trêu chọc lung tung kia của Vương Tấn, “...Anh đồng ý hả?”
Vương Tấn rút tay về ôm cánh tay dựa lên bệ cửa sổ bên cạnh, nhiệt độ cơ thể hãy còn lưu lại trong lòng bàn tay Nhan Tư Trác, cười một tiếng đương nhiên, “Để mừng em ra viện, anh sẽ thỏa mãn một yêu cầu của em bất kể là cái gì— Em có chắc là muốn thế này không?”
“Em muốn dọn qua nhà anh ở!” Nhan Tư Trác bật thốt ra như chẳng suy nghĩ gì.
Vương Tấn không nói chuyện, chỉ là dùng vẻ mặt trêu đùa nhìn Nhan Tư Trác, lúc này hắn mới nhận ra, Vương Tấn đã sớm biết hắn muốn nói gì rồi, căn bản là đang trêu chọc hắn thôi!
Nhan Tư Trác hơi ảo não mà nghĩ, xem ra mình thật sự thua hết trên người Vương Tấn rồi, sao cứ ở trước mặt Vương Tấn là mình lại thành thằng đần phản ứng chậm chạp vậy nhỉ? Chẳng qua mấy câu tự hỏi này rất nhanh đã bị vui sướng bao trùm, Nhan Tư Trác như không kiềm chế được mà cong khoé miệng lên, “Thật chứ? Em có thể ở chung với anh ư?”
Vương Tấn đưa tay gãi gãi cằm của hắn, cười lặp lại, “Đúng vậy, anh đồng ý.”
Nhan Tư Trác thật sự còn vui hơn cả vừa trúng số năm trăm vạn, một tay ôm lấy Vương Tấn xoay vài vòng, “Tốt quá đi… Tốt quá đi!”
Vương Tấn giật mình vội vàng đánh hắn, “Mau thả anh xuống!”
Nhan Tư Trác như nở hoa trong bụng, không ngừng cười ngây ngô, hắn buông Vương Tấn xuống, một tay ôm chặt lấy anh, “Dượng à, em nhớ anh lắm luôn, thật sự nhớ anh lắm.”
Vương Tấn không quen có cử chỉ thân mật với ai đó ở nơi công cộng, định đẩy hắn ra theo bản năng, sau đó lại nghĩ thầm, sao bọn họ lại không thể ôm trong này chứ? Bị người khác nhìn thấy có sao đâu?
Bàn tay đang vươn ra cuối cùng rơi lên trên lưng Nhan Tư Trác, anh ôm lại hắn thật chặt, giờ phút này Vương Tấn cảm thấy an tâm chưa từng thấy. Anh dán vào bên tai Nhan Tư Trác hỏi, “Thấy mỗi ngày vẫn nhớ sao?”
Nhan Tư Trác gật đầu thật mạnh, “Mỗi giây mỗi phút em đều muốn ở cùng anh.”
Vương Tấn trời sinh không phải người có thể nói lời tin tưởng, nói lời yêu thương thẳng thừng đã là giới hạn trong phạm vi anh có thể làm rồi, Nhan Tư Trác làm tấm gương cho anh rất tốt ở phương diện này.
Vương Tấn thở dài, để mặc bản thân mình bỏ đi hết thảy phòng bị trong lòng ngực người khiến anh quanh đi quẩn lại lại về điểm ban đầu này, anh sờ ra sau gáy Nhan Tư Trác, thấp giọng nói, “Đừng để bị thương nữa, anh sẽ sợ đó, cũng đau lòng nữa.”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.