“...Thật sao?!” Nhan Tư Trác ngồi phắt dậy làm Vương Tấn giật cả mình, lập tức vội vàng đè hắn trở lại giường, “Ngồi cho ngay vào, em có cần tay nữa không hả!”
Ngồi dậy như thế động chạm đến vết thương, Nhan Tư Trác “Shh” hít một hơi lạnh, trên trán cũng toát mồ hôi, đôi mắt đen trên khuôn mặt trắng bệch vì bị thương như hai quả nho rơi trên nền tuyết trắng, Vương Tấn nhìn mà không khỏi cảm thấy kinh ngạc.
Nhan Tư Trác túm lấy Vương Tấn không chịu buông tay, hắn kích động đến đỏ cả mặt, gân xanh trên cổ cũng hiện lên, “Em, em không nghe nhầm đúng không… Anh không gạt em đúng không…?!”
Vương Tấn cạn lời đè hắn xuống, đề phòng hắn đột nhiên lại vọt dậy chơi chiêu đả thương địch một ngàn tự tổn hại tám trăm, anh thuận miệng nói, “Ừ, gạt em đó.”
Nhan Tư Trác cuống lên, “Vương Tấn!”
Vương Tấn cuối cùng không nhịn cười được nữa, anh thuận tay gảy gảy tóc mái bị mồ hôi làm ướt nhẹp của Nhan Tư Trác, “Ngoan, chó con không sủa mới có người thương.”
Nhan Tư Trác chớp mắt một cái đã vô cùng xui xẻo bị sặc nước miếng của mình, ho đến long trời lở đất.
Vương Tấn sợ hắn làm rách miệng vết thương vừa khâu lại, giờ anh mới thấy hơi hối hận không nên chọc ghẹo hắn, anh vừa giúp Nhan Tư Trác vỗ lưng vừa dỗ dành, “Rồi rồi, biết em không phải chó con rồi, em là người hay chó đều có người thương, được chưa?”
Nhan Tư Trác dựa vào đầu giường thở hổn hển một lúc lâu mới đỡ hơn, mắt hắn hồng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhan-vuong/505135/chuong-51.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.