Chú vẹt kia chắc chắn được ông cụ nuôi hệt theo tính tình của mình, Diêu Phong vừa nghe câu “đứa cháu vô dụng” kia liền cảm thấy buồn cười, chú vẹt này bắt chước hệt ngữ khí, quả thực rất hài hước. Diêu Phong cầm cẩn thận quà biếu đem theo, cùng ông cụ vào cửa.
Diêu Phong cuối cùng cũng coi như hiểu được rằng tại sao Hoàng Khả Khả lại ít khi về nhà ăn Tết, nhà bọn họ thật sự rất quạnh quẽ, biệt thư nhìn lớn như thế nhưng lại không có mấy người. Chỉ có vỏn vẹn ba người Hoàng phu nhân, ông cụ cùng em trai của Hoàng Khả Khả.
Diêu Phong sau khi biếu quà cho mọi người xong liền bắt đầu tiếp nhận ánh mắt dò xét từ ba người.
Hoàng phu nhân nhìn qua hình như chỉ hơn ba mươi tuổi, nhưng Diêu Phong ngẫm lại tuổi của anh hai Diêu Phong, nói thế nào cũng phải ít nhất đã bốn mươi. Bình thường chăm sóc rất tốt, bất kể là khuôn mặt, cổ hay bàn tay, hơn nữa tư thái đoan trang cùng khuôn mặt xinh đẹp, hoàn toàn chính xác là dáng vẻ của một thiếu phụ.
Em trai của Hoàng Khả Khả cũng cao to thon gọn, vô cùng đẹp trai, đôi mắt hạnh đào hệt Hoàng phu nhân. Diêu Phong nhìn lại dáng vẻ của Hoàng Khả Khả, không biết có phải là vì đời trước có chút ảnh hưởng đến hắn, khắp người dường như nhận lấy nguyền rủa, không có một chút nào giống Hoàng phu nhân, mà cũng có thể hắn giống cha…..
“Sao lại đứng như vậy! Ngồi đi nào! Không cần phải lo lắng!”
Hoàng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhan-vien-phuc-vu-cua-toi-tai-sao-lai-manh-nhu-vay/1907785/chuong-52.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.