“Lưu manh! Biến thái! Vô liêm sỉ!!!”
Diêu Phong theo bản năng thúc mạnh đầu gối, mặt Hoàng Khả Khả trong nháy mắt trắng bệch. Bạn sẽ không bao giờ hiểu được cảm giác đau nhức quằn quại ấy, trừ khi có một ngày chính bạn tự mình trải qua.
Trong đầu Hoàng Khả Khả hiện lên hàng vạn câu “Mẹ kiếp!” Diêu Phong hạ thủ thật nặng, nếu không phải hắn may mắn né kịp chắc cú này sẽ khiến hắn bị bất lực cả đời mất. Bụm chú chim nhỏ đáng thương, trán Hoàng Khả Khả toát mồ hôi lạnh, u oán nhìn Diêu Phong không nói nên lời.
Lúc này Diêu Phong mới chợt nhận ra hậu quả nghiêm trọng của cú húc kia, vội đỡ lấy Hoàng Khả Khả.
“Cậu… cậu không sao chứ? Tôi không cố ý đâu… đó là do bản năng thôi… Có cần đến bệnh viện không?”
Đến bệnh viện? Mặt mũi Hoàng Khả Khả để đâu cho được? Vì lý do này mà đến bệnh viện chắc sẽ thực sự bị người ta nghĩ là lưu manh mất.
Nhận ra Diêu Phong quả thực không cố ý, Hoàng Khả Khả ngẫm lại thấy phản ứng như thế là phải. Nếu có kẻ dám làm cái chuyện như ban nãy mình làm với y, Diêu Phong nên một cước đá gã chết không kịp ngáp. Ừ, động tác “bản năng” như thế là nên có, chỉ là không nên làm với hắn mà thôi.
“Ông chủ…”
Hoàng Khả Khả ngẩng khuôn mặt với đôi mắt to lấp lánh ánh nước, hệt như chỉ một giây sau hắn sẽ khóc nấc lên khiến Diêu Phong nổi da gà đầy người.
“Đau chết tôi mất…
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhan-vien-phuc-vu-cua-toi-tai-sao-lai-manh-nhu-vay/1907754/chuong-36.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.