Nghiêu Phong vốn là người cao ngạo, vì phải chịu nhục nhã nên mới nghĩ đến cái chết. Y một mực muốn chết khiến Hoàng Phủ Kha hiểu ra Nghiêu Phong thực sự muốn từ bỏ hắn, thực sự không thèm để ý hắn. Hắn đã làm sai nhưng không có cách nào xoay chuyển được.
Hoàng Phủ Kha đưa tay che mắt Nghiêu Phong, nhẹ nhàng hôn y. Tóc bị túm lấy giật mạnh ra nhưng Hoàng Phủ Kha vẫn cố ngẩng đầu, tìm mọi cách để hôn y, môi bị cắn bật máu hắn cũng không nỡ buông. Hắn sợ càng gặp thì càng xa cách y, nhưng hắn không chịu được. Hắn biết Nghiêu Phong sợ mình làm ra hành vi vượt phép tắc, nhưng hắn không thể không làm vậy, bởi hắn sợ mình sẽ không còn cơ hội chạm vào y nữa.
“Đừng cự tuyệt con, được không?”
Nghiêu Phong bị che mắt, chỉ nghe thấy thanh âm nghẹn ngào như sắp khóc. Y không biết có phải Hoàng Phủ Kha đang khóc thật không nhưng khi nghe thấy thế y vẫn không đành lòng. Khi Hoàng Phủ Kha lần thứ hai hôn đến, y không còn chống cự mãnh liệt như lúc đầu nữa.
Môi Nghiêu Phong lạnh toát, nếu không phải vì nụ hôn mãnh liệt khiến máu chảy nhanh hơn thì chắc môi y sẽ trắng bệch cả ra.
Hoàng Phủ Kha vuốt ve khuôn mặt của Nghiêu Phong, càng nhìn lại càng đau khổ hơn. Dường như người trong ngực bất cứ lúc nào cũng có thể rời đi, không để cho hắn kịp chuẩn bị.
Mở vạt áo, Hoàng Phủ Kha hôn lên ngực trái của Nghiêu Phong, cắn lên hạt đậu nho nhỏ,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhan-vien-phuc-vu-cua-toi-tai-sao-lai-manh-nhu-vay/1907751/chuong-33.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.