Giữa cơn mơ màng Đinh Nguyệt Hoa cũng không biết đã trôi qua bao lâu, một giọng nói lúc rõ lúc không, công tử ngốc say xỉn, dáng vẻ cười ngây ngô cùng với bóng lưng kiên định ở giữa rừng cứ không ngừng hiện chồng lên nhau trong lúc mê man, đấy là thời điểm bọn họ gặp nhau lần đầu.
“Nguyệt Hoa, chờ ta về cài nó lên cho nàng.”
“Chờ ta về… chờ ta về…”
Đinh Nguyệt Hoa mở mắt ra, thấy xung quanh đều là những gương mặt thân thuộc. Cô bối rối nhìn một lúc lâu, đầu óc khi này mới dần dần tỉnh táo lại, cô nhận ra được kia là Nhị ca của mình, còn có Bạch Ngọc Đường và những người khác. Khẽ cử động ngón tay, chợt phát hiện trong tay phải đang cầm một thứ gì, ánh mắt từ từ di chuyển xuống bàn tay, hóa ra là cây trâm thúy hình phượng, nước mắt Đinh Nguyệt Hoa bỗng chốc chảy dài.
“Nguyệt Hoa, huynh biết muội rất buồn, cứ nói ra hết đi.” Đinh Triệu Huệ thấy muội muội thế này, trong lòng rất buồn bực.
Cổ họng Bạch Ngọc Đường giật giật, như đang muốn nói gì đó, nhưng cuối cùng lại biến thành một tiếng thở dài, hắn lẳng lặng xoay người bước ra ngoài. Tưởng Bình và những người khác ở bên ngoài cũng mang vẻ mặt buồn bã.
“Bạch ca ca.” Hân Nhi kéo nhẹ tay áo Bạch Ngọc Đường, vừa ngẩng khuôn mặt nhỏ nhắn lên vừa lau nước mắt nói, “Triển ca ca đâu ạ, Triển ca ca đâu rồi ạ?”
Tôn Lạc ở bên cạnh khóc nấc nói: “Triển ca ca chết rồi.”
Hân Nhi bước tới đẩy mạnh Tôn Lạc, lớn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhan-vat/451954/chuong-18.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.