Ngày hôm sau, Tống Nhân Tông thông cáo thiên hạ tội ác của Tương Dương Vương, trấn an quần thần. Trong khi đó Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường truy đuổi cả nửa đêm vẫn không có kết quả, chỉ đành quay về Khai Phong phủ trước.
“Đại nhân, thuộc hạ về rồi.” Triển Chiêu nói.
Suốt hai tháng nay Bao Chửng với Công Tôn Sách ngày nào cũng lo lắng cho Triển Chiêu, đêm qua lại xảy ra chuyện lớn nên vẫn chưa nói được gì, hiện tại thấy Triển Chiêu trở về thì rất xúc động, Bao Chửng nắm tay Triển Chiêu một lúc lâu, chỉ nói mãi một câu: “Tốt, về là tốt, về là tốt rồi.”
Còn đám người Trương Long thì vây quanh Triển Chiêu, Trương Long bật khóc nói: “Tôi đã nói cái gì chứ, Triển đại nhân chính là Triển đại nhân. Triển đại nhân, huynh có muốn huynh đệ chúng tôi lo chết không.”
Triển Chiêu bấy giờ rất cảm động, Bạch Ngọc Đường ở bên cạnh ho khụ một tiếng, nói: “Ta bảo này Mèo con, ngươi làm Ngũ gia cũng rất khổ sở đấy, bữa tiệc ở Khánh Phong lâu không thể không nhắc, Ngũ gia ta phải ăn ở đấy mỗi ngày một bữa tới khi nào thấy hả dạ mới thôi.”
Triển Chiêu cười nói: “Huynh cũng phải chừa lại cho tôi một chút chứ, nếu không đến lúc đó tôi biết lấy gì đưa cho Nguyệt Hoa.”
“Chậc, còn chưa lấy người ta về đã để tâm tới người ta như vậy rồi à.” Bạch Ngọc Đường trêu ghẹo, “Được rồi, ta thương tình, bữa tiệc này bỏ đi vậy.”
“Cảm ơn Bạch huynh đã nể tình.” Triển Chiêu chắp tay nói.
“Không dám, không dám.” Bạch
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhan-vat/451953/chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.