Trong sân, Tôn Lạc và Hân Nhi đang ngồi xổm trên mặt đất, hai cái đầu be bé chụm vào nhau líu ra líu ríu giống như đang nghiên cứu cái gì đấy, mỗi đứa cầm trong tay một món đồ làm bằng đồng, mà thứ đồ đó đang phản chiếu ánh mặt trời chói lọi.
“Hân Nhi, Lạc Nhi, hai đứa mau đi thu xếp đồ đạc, chúng ta sẽ rời khỏi đây.” Tôn Ngật gọi, nhưng chỉ thấy Tôn Lạc “dạ” một tiếng rồi vẫn không đứng lên đi, còn Hân Nhi thì mải mê nhìn chằm chằm vào mặt đất chỉ trỏ, dường như không hề nghe thấy Tôn Ngật nói. Tôn Ngật không khỏi mặt mày bị sị: “Lạc Nhi!”
Tôn Lạc ngẩng đầu gọi to: “Ông nội mau tới đây đi ạ, mau lên ông nội, cháu với Hân Nhi phát hiện ra thứ này hay lắm.”
Tôn Ngật thầm nghĩ: Lạc Nhi từ nhỏ đã hiểu chuyện, mình dạy bảo cũng rất nghiêm khắc, chẳng biết hôm nay nó lại đang mải mê với cái thứ gì.
Lão bèn chậm rãi đi tới chỗ của Tôn Lạc, chỉ thấy thứ đồ vật trong tay hai đứa đang chiếu ra một cái hình khá kỳ lạ ở trên mặt đất.
“Đinh ca ca ơi, huynh lại đây đi, Hân Nhi tìm thấy món đồ chơi vui lắm.” Hân Nhi trông thấy Đinh Nguyệt Hoa và Triển Chiêu đang đi ở phía trước bèn vẫy tay gọi họ.
Triển Chiêu và Đinh Nguyệt Hoa nhìn sang phía ba người già trẻ đang chụm lại với nhau này, chỉ thấy lão thượng thư cứ vuốt râu nhìn mãi, dáng vẻ có chút đăm chiêu, còn hai đứa bé thì đang làm những cử chỉ kỳ quặc.
“Là
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhan-vat/451943/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.