Tia nắng ban mai vừa ló dạng Đinh Nguyệt Hoa đã bị đánh thức bởi tiếng ồn ào, cô cảnh giác ngồi bật dậy nghe ngóng động tĩnh ngoài phòng. Tiếng chiêng trống vang rền xen lẫn tiếng người hò reo. Có vẻ như âm thanh này rất có sức lan tỏa, mới đó mà quán trọ nơi cô ở cũng đã trở nên náo nhiệt, ngoài cửa phòng sáng tưng bừng, bóng người tấp nập, rầm rộ tiếng bước chân. Đinh Nguyệt Hoa vội vàng thu dọn đồ đạc đâu ra đấy rồi đi ra mở cửa phòng. “Tiểu nhị, ngoài kia có chuyện gì vậy?” Đinh Nguyệt Hoa hiếu kỳ kéo một tên tiểu nhị đi ngang lại hỏi. Tiểu nhị hào hứng, cười toe toét nói: “Khách quan, đại sự, đại sự đấy.” “Đại sự?” Đinh Nguyệt Hoa tỏ vẻ khó hiểu. Lúc này, mấy vị khách bị đánh thức tương tự cô cũng tò mò xúm lại đây. “Ấy chết, tôi chỉ lo vui mà quên mất, khách quan lần đầu tới đây mà đúng không.” Tiểu nhị vỗ đầu mình một cái, “Tuy rằng quán chúng tôi nhỏ thật, nhưng lại nằm ở chỗ tốt, nơi này ra vào tới lui chỉ có một con đường.” Đinh Nguyệt Hoa gật gù, chỗ này vị trí xung yếu, lại là lối ra vào duy nhất dẫn tới đại lộ. Cũng chính vì thế mà dân cư quanh đây rất thịnh, nơi không lớn nhưng lại nhộn nhịp lạ thường, thương gia qua lại nườm nượp không ngớt. Hơn nữa gần hết con đường này còn nối liền với Thanh Tùng Lĩnh lân cận. “Công tử, công tử chưa biết đấy thôi, mấy tháng trước nơi này xuất hiện một đám thổ phỉ chẳng biết từ đâu đến, đã có rất nhiều thương nhân qua đường bỏ mạng lại đây, thủ đoạn ra tay thì…” Tiểu nhị không khỏi rụt cổ khi nói tới đây, “Đám người đó xuất quỷ nhập thần, cũng chẳng biết là phe phái nào. Bọn chúng nhắm vào những thương gia lần đầu tới đây, mà công tử nói có lạ không, chúng cứ như có thiên lý nhãn biết được người ta sẽ đi ngang qua vào lúc nào, những người mà bọn chúng chọn hầu như là khách vãng lai có tiền. Theo lời kể của mấy người may mắn giữ được mạng, những tên đó đều che mặt và rất hung hăng, tên cầm đầu thì dùng một thanh đao to, chém giết người như bổ dưa hấu, bởi vậy dân chúng truyền tai nhau thường đặt cho hắn một biệt danh là Vương Đại Đao.” “Tại sao? Tên cầm đầu đó họ Vương à?” Đinh Nguyệt Hoa hỏi. Tiểu nhị lắc đầu: “Vương này không phải họ, mà là Vương trong Diêm Vương đòi mạng.” “Thế quan phủ đâu? Xảy ra chuyện như vậy mà quan phủ bỏ mặc hay sao?” Người nọ chen vào. “Ôi, quan phủ vây quét mấy lần vẫn không bắt được, họ còn nhiều lần lùng sục khắp núi nhưng cũng không thấy một bóng người.” Tiểu nhị nói, “Ai ngờ vừa mới đêm qua đám thổ phỉ đó đã bị quan phủ bắt. Biết được tin này mọi người vui lắm, nhất là những thương gia thường xuyên lui tới đây, không ai là không khua chiêng gõ trống ăn mừng. Ôi chao! Sau này chúng tôi đã có thể yên tâm làm ăn rồi. Bởi vậy mà sáng nay ông chủ bảo chúng tôi chuẩn bị trà bánh, bữa sáng hôm nay của các vị đều là miễn phí. Ối, tôi làm mất quá nhiều thời gian rồi, tôi đi làm việc đây.” Nói xong, tiểu nhị vui vẻ chạy đi. “Nói vậy đây đúng là một việc đáng mừng đó.” “Phải đó Trương huynh, hôm qua tôi vừa mới đặt chân tới quán trọ là tiểu nhị nói nơi này có đám thổ phỉ, khuyên tôi ở lại đây thêm mấy hôm nữa, đợi có vài người cùng đường rồi hãy đi. Lúc đó tôi còn bảo chủ quán cố tình dọa tôi để tôi ở lại vài ngày nữa. Bây giờ ngẫm lại mà sợ thật đấy.” Tuy từ trước tới nay Đinh Nguyệt Hoa không ưa việc làm của quan phủ, nhưng bây giờ nghe được đám thổ phỉ tội ác tày trời bị tóm cổ cả bọn như vậy cô cũng thấy vui trong lòng. Cô đi theo mấy vị khách khác xuống tầng dưới, chỉ thấy có rất nhiều người đang tụ tập ở dưới đây tụm năm tụm ba xì xầm, nghe kĩ thì họ đang bàn tán chuyện xảy ra đêm qua. Cô tìm một chỗ bên song cửa rồi ngồi xuống. Tiểu nhị lanh lẹ bưng trà và điểm tâm tới. Đinh Nguyệt Hoa vừa ăn vừa nghe mọi người đàm luận. Cái bàn lớn ở giữa sảnh là nơi náo nhiệt nhất, một người nhỏ con ăn mặc như sai nha đã bị đẩy tới ngồi ở giữa ngay khi bước vào, khắc tiếp theo đã bị mấy lớp người vây quanh. “Tống bổ đầu, chú là người của nha phủ, chú phải biết chuyện này rõ nhất, mau kể cho mọi người nghe đi.” “Đúng đó, kể một chút đi.” Đám đông xung quanh hùa vào nói. Người nhỏ con kia khoái chí vỗ ngực, nói: “Mọi người hỏi đúng người rồi đấy, đêm qua Tống Đạt tôi còn đi theo bắt đám thổ phỉ nữa mà.” Lời đấy vừa nói ra là một tràng “ồ” kéo tới, hai mắt mọi người sáng rỡ, vẻ mặt ngưỡng mộ nhìn Tống Đạt. Khi ấy Tống Đạt ưỡn cao ngực tận hưởng cái ánh mắt như đang ngắm nhìn người hùng của mọi người xung quanh. “Hôm qua chúng tôi làm theo lời Triển đại nhân giả dạng thành một đoàn đi áp tải hai cái hòm to được ngụy trang là đựng bạc trắng.” “Triển đại nhân? Triển đại nhân nào? Tống bổ đầu, trước giờ tôi chưa từng nghe qua ở nha phủ mình có Triển đại nhân.” Lập tức có người nói đâm ngang. Tống Đạt liếc xéo y: “Đương nhiên là Ngự tiền tứ phẩm đới đao hộ vệ phủ Khai Phong Triển Chiêu, Triển đại nhân rồi!” “A, chính là Nam hiệp được sắc phong mấy tháng trước ư?” “Bảo sao lại không như vậy…” Đinh Nguyệt Hoa nhướng một bên mày, Nam hiệp Triển Chiêu, cái tên này nghe rất quen. Cô quên sao được nét mặt tiếc thương của Đại ca nói cái gì mà tại sao tự dưng một hào kiệt giang hồ như vậy lại bước vào công môn. Trên đường tới đây cô cũng có nghe được vô số chuyện về người đấy, nhưng hầu hết đồng đạo giang hồ đều không ngừng buông lời khinh thường. Cũng như bao người giang hồ khác, Đinh Nguyệt Hoa chưa bao giờ có ấn tượng tốt về chốn công môn, giang hồ và quan phủ vốn là hai thế giới song song, quan trường nhơ bẩn, Đinh Nguyệt Hoa đối với mấy bọn quan lại hút máu mủ bách tính càng là căm ghét. Thế nhưng một người mang danh Nam hiệp lại bằng lòng hòa mình vào dòng chảy đó làm kẻ đồng lõa, Đinh Nguyệt Hoa cũng lấy làm khó hiểu. Tống Đạt hớp một ngụm trà nóng rồi kể tiếp: “Quả nhiên, giữa đường gặp được đám thổ phỉ đó, kẻ nào kẻ nấy đều bịt kín mặt, tay cầm đao từ hai bên vách núi xông xuống.” “Ồ!” Mọi người đều hét lên khi nghe tới đây, “Rồi sao nữa? Đánh nhau quyết liệt à?” “Trận này chắc căng lắm nhỉ!” Tống Đạt cười khơ khớ rồi nói: “Vẫn là Triển đại nhân khéo suy tính, chờ chúng tới gần thì bọn tôi bày ra một trận cầu sắt, cái này mà ném vào người thì chẳng dễ chịu gì.” “Trận cầu sắt?” “Ngươi bảo hai cái hòm kia là thứ gì chứ? Toàn là công cụ lợi hại hết đấy, mới bắn có một đợt mà đám người đó đã đỡ không nổi. Chỉ loáng một cái là hơn phân nửa bị thương la hét thất thanh, bọn tôi chẳng tốn tí sức nào cả.” Tống Đạt nói tiếp. Mọi người lại đồng thanh ồ lên, kẻ vỗ đùi kẻ vỗ bàn, “Đánh hay lắm.” Đinh Nguyệt Hoa cũng phải gật gù, nghĩ bụng: “Dùng xảo thuật để đánh vừa có thể tránh được thương vong do đối đầu trực diện, vừa là đòn đánh vào đối thủ toàn diện và hữu hiệu nhất. Mấy quả cầu sắt đó bắn từ trên cao xuống có thể được xem như là mưa tên. Cách thức này không tồi.” “Tống bổ đầu, sau đó thế nào? Tình thế như vậy mà bọn thổ phỉ còn không co cẳng bỏ chạy ư?” “Chạy?” Tống Đạt cười ha hả, “Chạy đi đâu! Phải nói Triển đại nhân quả là Triển đại nhân, trông thấy tên Vương Đại Đao định bỏ chạy, Triển đại nhân vụt lên ngay. Chỉ thấy đại nhân đâm trái đâm phải một hồi, mấy tên cướp đó đều đứng yên tại chỗ ôm chân rên la. Còn tên Vương Đại Đao ghê gớm kia à, ở trước mặt Triển đại nhân hắn chẳng có gì đáng nhắc tới hết, hắn đã bị Triển đại nhân tóm gọn mà đến cả cơ hội ra tay còn không có.” Mặt Tống Đạt sáng rỡ, vẻ mặt sùng bái. “Ái chà! Nếu đúng như thế thật thì quá là lợi hại!” Mọi người tấm tắc khen ngợi. “Chứ sao, Tống Đạt tôi tận mắt nhìn thấy mà còn giả được à!” Tống Đạt trịnh trọng tuyên thệ. Tâm tư Đinh Nguyệt Hoa khẽ dao động. Dọc đường đi cô nghe được rất nhiều về Triển Chiêu, nhưng toàn mấy lời như là chỉ được cái mã, chẳng qua nhờ vào chút vận may. Duy có Triển Chiêu trong lời kể của Tống Đạt này là một nhân vật suy tính thấu đáo, võ nghệ cao cường. Triển Chiêu, nếu có cơ hội ta cũng muốn biết hắn là người ra sao. Đinh Nguyệt Hoa khó tránh tò mò. Lại thấy Tống Đạt kia đột nhiên thở dài và nói: “Có thể bắt được đám thổ phỉ đó đương nhiên là rất hả dạ rồi, nhưng mà tôi không ngờ Vương Đại Đao kia lại là Vương Chính, Vương bổ đầu.” “Thật ư? Đúng là biết người biết mặt không biết lòng mà!” “Hừ! Người trong chốn quan phủ mà lại!…” Một người nói khẽ. Đinh Nguyệt Hoa cười nhạt, chốn công môn quả là vẩn đục trầm trọng. Lúc này Tống Đạt đứng thẳng dậy chắp tay nói: “Bất luận thế nào, Tống Đạt tôi cũng sẽ không làm những chuyện có lỗi với bách tính. Bản thân là một bổ đầu phải noi theo Triển đại nhân trừ bạo an dân. Tống Đạt tôi xin mọi người làm chứng, nếu tôi làm trái với lời ấy tôi sẽ bị sét đánh!” Tống Đạt nói dõng dạc. Lời vừa nói ra, xung quanh liền yên tĩnh lại, mọi người nhìn chàng bổ đầu mới vào nha môn chưa được bao lâu này như thể mới vừa quen biết. “Được.” Chẳng biết là ai nói, những người còn lại bắt đầu vỗ tay theo. Đinh Nguyệt Hoa lặng nhìn toàn bộ khung cảnh ấy, lời nói của chàng bổ đầu nhỏ con khiến cô giật mình, câu nói “bản thân là một bổ đầu phải noi theo Triển đại nhân trừ bạo an dân” cứ mãi vang lên trong tai cô. Cô ngẩng đầu nhìn ánh mắt chân thành kia của Tống Đạt. Triển Chiêu, rốt cuộc hắn là người như thế nào? (Hết chương 3)
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]