Chương trước
Chương sau
Đường cái tấp nập người qua lại, có người vội vàng, có người nói cười vui vẻ, nhưng khi đang đi, dù cố ý hay vô tình cũng sẽ đưa mắt nhìn một thiếu niên rồi thầm khen đẹp. Thiếu niên đấy đeo một thanh kiếm dài ở eo, mặc một bộ y phục màu xanh, mặt mày khôi ngô tuấn tú khiến bao mỹ nữ trên đường xao xuyến. Đây không phải ai khác ngoài Đinh Nguyệt Hoa.
Gần đến trưa, Đinh Nguyệt Hoa đi đường cả nửa ngày cũng đã đói, bèn tìm một quán trọ ở gần đó để nghỉ ngơi. Đồ ăn thức uống ở quán trọ này cũng thường thôi, nhưng bán buôn lại đắt khách vô cùng. Đinh Nguyệt Hoa nghĩ bụng: “Chủ yếu là do nằm kế đường cái, người đi đường thì cần một chỗ để nghỉ chân ăn uống.”
Đinh Nguyệt Hoa chú ý tới chiếc bàn ở giữa quán, có sáu bảy gã đàn ông cường tráng đang ngồi đó hò hét phạt rượu, mắt thì lúc nào cũng liếc nhìn công tử áo lam ở bàn bên cạnh. Kể đến vị công tử kia, y đang nằm gục đầu trên bàn, nhìn không rõ được mặt mũi của y nhưng với thân hình này thì chắc là một người trẻ tuổi, miệng y đang lẩm bẩm, cả đống vò rượu rỗng nằm ngổn ngang trên bàn, có vẻ như y say rồi, mà cái túi tiền ở bên hông y thì cộm lên rất ư lộ liễu. Đinh Nguyệt Hoa không khỏi cau mày thầm nghĩ: “Chẳng lẽ là một thư sinh có tài nhưng không gặp thời, thi rớt nên ra đây mượn rượu giải sầu? Có câu tiền bạc bất khả lộ, tên này sơ ý quá.”
Cô đang nghĩ ngợi, chợt thấy hai gã trong đám đàn ông cường tráng kia cầm vò rượu lên tiến tới chỗ công tử áo lam. Lại thấy gã râu hùm trong số đó vờ say rượu vấp té, ngã vào người công tử áo lam.
“Ối, xin lỗi công tử, bằng hữu của tôi uống say rồi.” Gã còn lại bước tới dìu gã râu hùm, vừa nói vừa lén giấu túi tiền vào trong ngực, nháy mắt ra hiệu nhau.
“Ai bảo ta say, ta… ta không say, nào, uống tiếp đi.” Nói xong lảo đảo đứng dậy muốn rời đi.
Công tử áo lam kia chẳng hề hay biết, y chỉ “ừ” một tiếng. Nhưng mà mọi chuyện đã lọt hết vào tầm mắt của Đinh Nguyệt Hoa.
“Khoan đã!” Đinh Nguyệt Hoa khẽ quát một tiếng, sau đó đi tới chỗ hai gã kia: “Lấy ra.”
“Lấy gì?”
“Túi tiền, ngươi trộm túi tiền của vị công tử này.” Đinh Nguyệt Hoa nói to.
Thoáng chốc, mọi ánh mắt trong quán trọ đều đổ dồn vào hai gã đó.
“Tên kia, miệng còn hôi sữa nói năng bậy bạ gì đấy.” Một gã trừng mắt quát.
“Đúng đó, con mắt nào của ngươi thấy huynh đệ ta lấy túi tiền của vị công tử này.” Mấy tên đồng bọn còn lại cũng đi tới chửi bới om sòm.
Đinh Nguyệt Hoa hừ một tiếng, gã kia còn chưa kịp phản ứng cô đã lấy túi tiền trong ngực áo gã ra nhanh như cắt, “Thế đây là cái gì!” Đinh Nguyệt Hoa nói.
“Cái tên này, ngươi chán sống rồi!” Một gã nọ phủi tay nhào tới chỗ Đinh Nguyệt Hoa.
Đinh Nguyệt Hoa khéo léo nghiêng người né qua một bên, gã kia chúi người về khoảng không phía trước, Đinh Nguyệt Hoa tiện thể gạt một chân ra, đối phương chuẩn “chụp ếch”.
“Mẹ kiếp, các huynh đệ lên!” Ngay sau tiếng quát, cả đám đẩy bàn xông tới vây lấy Đinh Nguyệt Hoa.
Các thực khách xung quanh thấy vậy vội vàng lánh sang một bên.
Rốt cuộc công tử áo lam cũng bị tiếng động này đánh thức, y từ từ ngẩng đầu dậy, hai mắt lim dim, vẻ mặt ngơ ngác nhìn quanh: “Chuyện gì vậy?”
Đinh Nguyệt Hoa thầm nghĩ: Đúng là cái tên công tử ngốc. Cô ném túi tiền qua cho công tử áo lam, nói: “Đồ công tử ngốc, bị người ta trộm túi tiền mà còn không biết.”
“Túi tiền?” Công tử áo lam lập tức sờ soạng quanh eo, “Ờ đúng rồi, rõ ràng ban nãy còn ở đây. Đa tạ tiểu ca.” Nói xong y lảo đảo tính đứng lên thi lễ cảm tạ, tiếc thay hai chân không nghe theo sai bảo.
“Cẩn thận!” Đinh Nguyệt Hoa đẩy công tử áo lam sang một bên, một thanh đại đao sượt qua người công tử áo lam, “Cốp”, chiếc bàn tức khắc chia làm hai.
“Chà! Sao mọi người nóng tính thế?” Công tử áo lam nhấc chén rượu trên bàn lên ngửi, tấm tắc nói: “Thơm nức mũi, rượu ngon, rượu ngon, nào nào nào, mọi người bớt giận, bớt giận.” Vừa nói vừa cầm một vò rượu loạng choạng đi tới chỗ đám người đang đánh nhau. Chỉ thấy y khoác lấy tay của một gã, đưa chén rượu tới trước mặt gã đó và nói: “Uống một ngụm rượu trước đã, có chuyện gì từ từ nói.”
Gã kia bực mình xô y ra, công tử áo lam la “oái” rồi thuận thế đâm sầm vào hai gã đang định đánh lén sau lưng Đinh Nguyệt Hoa.
“Thật… thật ngại quá, tôi… tôi đứng không vững.” Công tử áo lam lồm cồm đứng dậy. Nhưng hai chân y run lẩy bẩy, lại ngã lên người gã đàn ông cái bịch. Gã kia chỉ cảm thấy như bị nghìn cân đè lên người, toàn thân mất hết sức lực, hoa cả hai mắt, chẳng còn sức đâu để đánh.
Vất vả lắm công tử áo lam mới vịn bàn đứng lên được, y lại tự rót một chén rượu: “Rượu ngon.” Quay sang Đinh Nguyệt Hoa, “Chắc vị tiểu ca cũng đánh mệt rồi, nào nào, uống một chén, đa tạ.”
Nói rồi y lại chen vào giữa đám người đang đánh nhau. Chỉ thấy y loạng quạng bước đi, khi thì níu tay gã này, khi thì va vào gã nọ, dáng vẻ say rượu hết sức ngô nghê, trông rất buồn cười. Mà cũng lạ, hễ gã nào bị y đụng vào người là vũ khí trong tay tự nhiên đánh lệch hướng và chẳng thể tới gần Đinh Nguyệt Hoa.
Đinh Nguyệt Hoa thấy vậy, vừa buồn cười vừa bực mình công tử kia, thầm nghĩ: Chẳng nhẽ ngươi không biết đao kiếm không có mắt à, ngươi đấm đá lung tung thế kia, làm như đây là trò đùa không bằng, đúng là liều lĩnh.
“Mi được lắm, hóa ra hai đứa mi cùng nhau tới đây trêu ông à!” Một gã mỏ nhọn tức giận bổ đao về phía công tử áo lam.
Những người xung quanh hét toáng lên, Đinh Nguyệt Hoa giật thót tim, hiện cô cách công tử ngốc kia rất xa, hơn nữa còn đang bị ba gã vây đánh, nhất thời không thể thoát thân tới cứu.
Nguy rồi, nguy rồi, mình vốn muốn lấy lại công bằng cho công tử đó, nào ngờ lại liên lụy hắn.
Lại thấy công tử áo lam đứng đờ ra đó, có lẽ là bị dọa đến điếng người. Đinh Nguyệt Hoa đang lo lắng thì chợt nghe mọi người lại la lên một tiếng, hóa ra là do công tử áo lam đang ôm đầu chạy lung tung mà tránh được một đao nọ. Mà lúc này Đinh Nguyệt Hoa cũng đã đẩy lùi được ba gã kia, loáng một cái cô đã đứng trước mặt công tử áo lam, tay cầm vỏ kiếm giơ lên đỡ lưỡi đao đang chém xuống, ngay sau đó hất tay làm thanh đao bật ngược trở lại. Đối phương đỡ không nổi đòn đằng đằng nội lực ấy mà lùi lại liền mấy bước, y ngã phịch mông xuống đất, thanh đao trong tay cũng lạch cạch rơi xuống.
“Hay!” Trông thấy Đinh Nguyệt Hoa hạ sạch đám người chỉ với mấy chiêu, người xem chung quanh đều phải tấm tắc khen.
“Lục ca, hảo hán bất cật nhãn tiền khuy(1),giờ không còn sớm nữa, đừng làm lỡ chính sự của Đại ca.” Dứt lời, vài gã đi đến đỡ gã mỏ nhọn dậy, gã nào gã nấy tự mình xoa vết thương.
Gã mỏ nhọn nhìn Đinh Nguyệt Hoa, căm tức nói: “Tên kia, hôm nay ông có chuyện quan trọng phải làm, không rảnh chơi với ngươi, sau này đừng để ông đây gặp lại!” Rồi bụm đít khệnh khạng đi ra khỏi quán cùng với mấy gã khác.
Đinh Nguyệt Hoa thở dài một hơi, cô nhìn sang công tử áo lam, thấy y vẫn đang mơ màng tìm rượu uống, bộ mặt cười như không nhìn mình, cô lắc đầu, ném chút ngân lượng cho tiểu nhị nhưng không có ngoảnh mặt lại: “Tiền thừa coi như bồi thường đồ đạc bị hỏng.”
Mọi người giải tán dần, một người nọ ăn mặc trông như tiểu nhị bước ra từ đám đông tới dìu công tử áo lam: “Ôi, công tử uống say thế này, để tôi đưa công tử về vậy.”
Công tử áo lam cũng không từ chối, cứ thế khoác lại vai tiểu nhị.
“Đêm nay cứ làm theo kế hoạch.” Công tử áo lam thì thầm, đôi mắt lờ đờ say lóe lên vẻ giảo hoạt.
“Dạ, đại nhân.” Tiểu nhị cúi gằm mặt xuống đáp.
“Hổ Tử, nhớ về sớm một chút, đừng có nhân cơ hội mà lười biếng đấy!” Chủ quán hướng về phía bóng lưng của tiểu nhị kia mà hô.
– – – – –
Trên con đường hẹp quanh co, một đoàn người áp tải hai chiếc xe hàng đang đi vội vã dưới ánh trăng, tiếng bánh xe vang trong đêm tối vắng vẻ nghe đặc biệt chói tai.
“Lão Tứ, là bọn chúng à?”
“Dạ Đại ca, lão Lục truy xét chắc chắn không sai.”
“Ái chà! Lần này được một con cừu béo bở đấy. Các huynh đệ đi theo ta, Vương Đại Đao ta tuyệt đối không bạc đãi các huynh đệ!”
Một gã cao gầy phất tay.
Bỗng vang lên một tiếng “Ầm”, mấy tảng đá lớn lăn xuống theo hai bên vách núi, đoàn người đang đi trên con đường né tránh tán loạn.
“Các huynh đệ, lên!” Một tiếng hô vang, mười mấy gã bịt mặt hô hào giơ đao xông xuống.
Song chỉ thấy đoàn người áp tải xe hàng kia không những không hề hoảng loạn, mà còn nhanh chóng xếp thành một hàng dọc theo chiếc xe chở hàng, một người trong số họ lớn tiếng hô “phóng”, hai cái hòm trên xe lập tức mở ra, để lộ vài chục cái ống tre to như miệng bát, ngay sau đó mấy quả cầu sắt thay nhau bắn đi.
“Á…”. Truyện Khác
“Ối…”
“Leng keng…”
Tiếng la hét hỗn tạp, đám người bịt mặt kia ôm đầu chạy nháo nhào để né những quả cầu sắt từ trên cao rơi xuống. Qua một trận cầu sắt, người bị thương đã quá phân nửa.
“Đại ca, chúng ta trúng phải mai phục!”
“Lão Lục này, mắt chó của nó đúng mù.”
“Đại ca, oan… oan cho ta quá, ta cũng không biết số bạc biến thành cầu sắt từ bao giờ mà!” Gã mỏ nhọn nói, tay thì đang bụm bên má chảy máu.
“Mả cha nó chứ, đừng nhiều lời, các huynh đệ, chuồn mau!” Đám người như tỉnh cơn mê, bỏ chạy tan tác.
“Chạy đi đâu!” Một bóng người phi thân xuống, thoắt chốc đã tới chỗ mấy gã che mặt. Bọn chúng chỉ cảm thấy cẳng chân đau nhức chẳng còn tí sức để chạy. Nói thì chậm chứ lúc ấy sự việc diễn ra nhanh vô cùng, một thanh bảo kiếm đã kề sát cổ cái gã tự xưng là Vương Đại Đao, song kiếm vẫn chưa ra khỏi vỏ, còn tay gã đã bị ghì chặt. Vương Đại Đao chỉ cảm thấy luồng khí lạnh từ vỏ kiếm trên cổ thấm vào tận xương tủy. Lão Lục mỏ nhọn bên cạnh cũng phải rùng mình. Đoàn người áp tải xe hàng kia cũng nhanh chóng vây lấy chúng, tước hết vũ khí của mấy tên còn lại.
“Ngươi, chẳng phải ngươi là cái tên sâu rượu kia ư!?” Lão Lục mỏ nhọn kinh ngạc nói. Nhưng chẳng mấy chốc gã như đã vỡ lẽ, thanh niên áo lam trước mặt chính khí lẫm liệt, hai mắt sáng ngời, nào giống kẻ vô tích sự hôm đó.
“Đại nhân, để Triệu Hổ tôi xem thử Vương Đại Đao này có giống như Tà Hồ ba đầu sáu tay trong truyền thuyết không.”
Khăn che mặt vừa tháo xuống, “Đây chẳng phải là Vương Chính, Vương bổ đầu ư!” Một người ngạc nhiên hô.
“Chẳng trách quan phủ đã điều động vây quét mấy lần nhưng vẫn quay về tay không!” Thanh niên áo lam nhướng một bên mày kiếm, “Thân là người chấp pháp, ngươi không lo bảo vệ bách tính, lại đi cấu kết với bọn đạo tặc, hai tháng qua ngươi đã phạm nhiều tội ác tày trời, ngươi biết tội không!”
“Hừm, người không vì mình, trời tru đất diệt!” Vương Chính hừ lạnh một tiếng nói.
“Triệu Hổ, giải bọn chúng đi!”
“Đợi đã!” Vương Chính xoay người về phía thanh niên áo lam, nói: “Vương Chính ta cũng được coi là võ công không kém, nhưng ngươi khiến ta không có cơ hội ra tay dù chỉ là một chiêu, có thể nói cho ta biết danh tính của ngươi không?”
“Đây là Triển đại nhân của bọn ta.” Triệu Hổ nói chen vào.
Vương Chính giật mình, lẩm bẩm: “Ngươi là Triển Chiêu!” Gã nhìn chằm chằm vào thanh niên áo lam hồi lâu rồi đột nhiên cười phá lên: “Thảo nào, thảo nào, Vương Chính ta rơi vào tay ngươi quả không uổng, không uổng.”
Gió gào thét như đang khóc than thứ gì, Triển Chiêu đứng lặng trên đỉnh núi, gió ở khe núi lạnh căm căm, thân hình hắn hiên ngang thế đấy.
(Hết chương 2)
﹏﹏﹏﹏﹏﹏﹏﹏﹏﹏﹏
(1) Hảo hán bất cật nhãn tiền khuy – 好汉不吃眼前亏: Ý là hảo hán phải biết tránh đi cái hại trước mắt. Dùng để chỉ người khôn ngoan, hiểu biết và thích nghi với thời thế, biết tạm thời tránh tình cảnh bất lợi trước mắt để khỏi phải chịu thiệt thòi, nhục nhã.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.