Tới rồi! Tới rồi!
Quay về thực tại.
Chuyện thứ 15
Bốp!
“Aaaaaaaaaaaahhhhhhhhhhhh!!!!!!!!!!!!!!” tôi ôm đầu gục xuống bàn.
Con heo Quân, mình đã làm nên tội gì mà nó lại đập mình cơ chứ!
“Thằng điên này! Mày làm gì đấy hả?” Tôi gầm gừ nói, nhìn nó, đầu vẫn gục xuống bàn.
“Trái Đất gọi Linh Lan nghe rõ trả lời!” nó ve vẩy mấy ngón tay trước mặt tôi, tay kia vẫn cầm quyển sách giáo khoa (của tôi)
“Đồ điên!” tôi nhìn nó căm thù. Thằng Quân đặt quyển sách xuống, nói kiểu thỏa mãn
“Sao? Nghe tao bảo không kèm đã sợ đến đơ người lại rồi hả?”
“Mày điê…từ từ, sao bảo hôm nay bận?”
“Tao chọc mày chơi, không ngờ hiệu quả thế!” nó ngồi khoanh tay cười đểu nhìn tôi.
“Khốn nạn, lại còn bảo tao chết đi, mày được lắm!”
“Tao biết mà, đừng khen nữa!” lại còn vuốt vuốt đống tóc xù ra vẻ tự hào lắm, kinh dị.
“Trả sách đây!” tôi lao tới, giựt quyển sách trên tay nó, không thể để nó liên tục dùng sách của tôi để đập chính tôi được. Quyển sách này đã bị liệt vào hạng phản chủ nghe theo lời kẻ khác, tối nay về sẽ bị vẽ lăng nhăng vào!
“Tao không kèm mày nữa bây giờ, muốn điểm kém cứ lấy lại sách đi!” Nó ngồi khoanh tay vẻ hài lòng nhìn tôi cười đen tối. Khốn nạn, biết vậy hồi cấp 2 học toán cho cẩn thận thì giờ chắc tôi đang đạp lên đầu thằng Quân rồi chứ chả phải nó đang lên mặt với tôi thế này. Cuộc đời mình có quá nhiều điều để hối hận!
“Where r u?” điện thoại tôi rung, Phạm Hoàng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhan-vat-phu/978990/chuong-15.html