Tôi từ khi sinh ra đã được định sẵn là gia chủ của gia tộc. Không phải vì tôi sinh ra có kim quang hay gì, chỉ đơn giản mẹ tôi là vợ cả.
Cha tôi dù yêu thích mấy đứa con riêng cũng không dám chống đối mẹ tôi. Thật yếu đuối.
Lúc đấy tôi còn tự hỏi rốt cuộc tôi được sinh ra làm gì? Để giữ lấy trách nhiệm quản gia tộc mà tôi không hề mong muốn?
Mẹ tôi cũng nói tôi đáng lẽ không nên sinh ra, nhưng ngoài tôi thì không ai thích hợp hơn. Tôi không hiểu ý của bà, nhưng cũng không đi tìm hiểu ý nghĩa của nó.
Mẹ tôi còn nói tôi nếu không thể giấu tốt hoa cỏ bên ngoài thì đừng có trồng hoa ở nhà.
Cho đến khi tôi được bảy tuổi, món quà tôi nhận được là một con mèo anh lông dài. Con mèo rất xinh, đến cả tôi cũng thấy nó đáng yêu, nó cũng rất quấn quít lấy tôi.
Nó kiêu ngạo đến khó chịu, nhưng tôi vẫn rất thích nó, chắc vì mỗi lhi tôi không vui nó sẽ vươn lưỡi liếm tay tôi lấy lòng? Tôi không rõ nữa, nhưng tôi thích cảm giác đấy.
Tôi nuôi nó tận 3 năm, rồi một ngày mẹ tôi nói với tôi nếu tôi giết nó thì sẽ cho tôi quyền lực.
Tôi hiểu quyền lực trong câu nói của bà, nên tôi đã giết nó. Nhưng tôi vẫn yêu thương nó, nên tôi đã kết thúc mạng sống đáng thương của nó chỉ với một đao.
Vì sao? Vì nếu tôi có quyền lực thì tôi sẽ có rất nhiều con mèo khác.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhan-vat-phu-nghich-tap/2193358/chuong-14-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.