Thời điểm Sơ Ảnh mở mắt tỉnh lại, phát hiện mình đang bị trói ở góc tường, xung quanh là kho hàng trống rỗng sạch sẽ. Dự cảm không tốt, Sơ Ảnh cố gắng nhớ lại tại sao mình lại ở đây, đồng thời thử cử động cố thoát khỏi dây trói, hiển nhiên người trói cũng đã tính tới trường hợp này nên trói vô cùng chuyên nghiệp, không quá chặt nhưng tuyệt đối không lỏng.
Sau một hồi vặn vẹo cổ tay không thành công, Sơ Ảnh quyết định tìm hiểu trước hoàn cảnh của mình đã rồi tính tiếp. Cô nhớ là mình đang trong thư phòng của La Nhậm Thiên đọc sách, đọc đến mê say, đọc đến quên trời quên đất. Xong sau đó La Nhậm Thiên nắm cổ Sơ Hoàng ra ngoài thì phải?
Ban đầu Sơ Ảnh nghĩ là Sơ Hoàng cào rách gấu quần La Nhậm Thiên nên hắn mới vác nó ra ngoài tâm sự mỏng, nhưng rõ ràng là không phải rồi. Rõ ràng là không lâu sau thì cô ngửi được một mùi hương rất ngọt, rồi bất tỉnh nhân sự luôn.
Mẹ kiếp! Lại có chuyện gì nữa đây? Có cái gì thì bàn trước một tiếng đã chứ!
Trong giây phút Sơ Ảnh tức giận vì bị lợi dụng, cô trong lòng thầm kéo La Nhậm Thiên vào danh sách đen. Thầm nghĩ nếu như được cô chắc chắn sẽ kéo hắn đồng vu quy tận thì tiếng gót giày nện trên sàn xi măng kéo hồn phách Sơ Ảnh quay lại thực tại.
Sơ Ảnh ảo não ngẩng đầu, vừa lúc tầm nhìn chạm lấy thân ảnh quen thuộc thì đồng tử cô co rút không thể tin được, cảm giác
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhan-vat-phu-nghich-tap/2193357/chuong-14.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.