Diện Sân bước ra khỏi gian phòng, từ trên cao rũ mắt nhìn xuống. Bóng dáng thiên thanh đạo bào của Chiêu Như Tông ngày một hiện rõ trong tầm mắt.
Thẳng đến một khắc sau, toàn bộ đệ tử hơn trăm người đứng đầu nội môn Chiêu Như Tông, theo chân An Ngạch Chi dẫn đầu dừng lại khoảnh đất trống dưới đại thụ, một số người không có chỗ đứng liền leo lên thân cây cao, phô bày ra thần sắc dữ tợn nhìn về phía Diện Sân.
Diện Sân vẫn như cũ nguyệt bào lơi lỏng, trong tay ôm gọn mỗ thú ngủ mê mệt, một chi còn quấn lấy tóc của y có vẻ yêu thích không rời. Y nhìn đám người lúc nhúc như kiến bên dưới, rất bất khả tư nghị đây là cái tràng cảnh quỷ gì? Hình như lão tổ y đâu có chọc đến ai ở cái vị diện này đâu chứ?
Bởi vì nghĩ đến bản thân không động chạm đến ai, cho nên Diện Sân cũng không mở lời trước. Lai giả bất thiện, người đến tự xưng danh.
An Ngạch Chi phía dưới ngước nhìn lên, ánh mắt xưa nay đeo lên mảnh nhân từ phút chốc thâm độc ngoan lệ vô cùng, cứ như hai kẻ hoàn toàn khác nhau, râu tóc trắng bạch mất đi vẻ tiên phong đạo cốt, càng tựa như một lão ma đầu tẩu hỏa nhập ma cuồng sát nhân.
Lão đánh giá Diện Sân một lượt, cuối cùng cho ra kết luận, trong số vô vàn kẻ tu chân đỉnh phong ở đại lúc Thánh Linh, bất kể ma đạo tiên đạo, lão đều chưa bao giờ gặp qua người này, thậm chí khí tức này cũng vô cùng xa lạ,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhan-vat-phan-dien-von-phan-dien/1286823/chuong-37.html