Chuyện chết người có rất nhiều, nhưng chết người nhất đó chính là trong một cuộc trò chuyện tầng sóng của hai nhân vật lại không cùng một kênh.
Rõ ràng, trong tình huống hiện tại, tầng số của Diện Sân và Ma Bắc Mạn không nằm trên cùng một trục hoành!
Khi ánh mắt Ma Bắc Mạn nóng rực bám riết lấy y không buông, tựa như con chim non mở mắt ra thấy được người đầu tiên trong đời mình, xem đó là mẹ mình. Diện Sân lại nhất nhất định định mà cho rằng cái ánh mắt đó là đang phòng bị y.
Khi Diện Sân bị cái tai lông trắng mềm mềm kia manh hóa sắp chết tới nơi, mắt trợn to giữ bình tĩnh, Ma Bắc Mạn lại nghĩ rằng y đang chán ghét hắn, vì thế ánh mắt lại càng bám không tha.
Tai nạn chết người hơn nữa là, việc bất đồng ngôn ngữ có thể khiến chết một cái tên...
Chả hạn như câu chào "Hello" của ai đó. Tinh thần tiến thủ hướng ngoại rất tốt, nhưng áp dụng sai người. Vì thế trong khoảng thời gian rất rất lâu về sau, Diện Sân không ngừng cắn răng nguyền rủa một phút dại dột này của mình.
Lão tử chỉ muốn chào! Chỉ muốn chào mà thôi! Có cần phải không hiểu ý lão tử như vậy không? Hê Lộ? Hê Lộ cái đầu ngươi á!
"Ta là Ma Bắc Mạn." Diện Sân nhìn con thú nhỏ lông mao trắng trắng mềm mềm kia phát ra giọng nói trầm thấp, mặc dù âm tính còn non nớt, bất quá vẫn nghe ra được trầm ổn không đồng lứa tuổi trong đó.
Rất tốt. Không hổ có huyết thánh trong người.
Diện Sân cất rổ dâu vào nhẫn không gian, vẫn giữ nguyên tư tế ngồi khoanh chân trên giường đối mặt với tiểu thú đang nằm dõi mắt nhìn y.
Thấy nó sau khi báo tên lại tiếp tục tích chữ như vàng, Diện Sân chép miệng: "Cún ngốc, không thắc mắc ta là ai sao?"
Ma Bắc Mạn nhìn người mình tâm niệm, thấy y chép miệng hỏi mình, âm thanh như nước chảy, róc rách êm tai, nghe vào thần kinh như run lên giống như được mát xa, hai lỗ tai không khỏi vì thích ý mà vẫy vẫy.
Hắn nhìn y, hai mắt hồng hồng như châu báu tỏa ra ánh sáng: "Chỉ biết sẽ không tổn thương ta." Còn ngươi là ai, ta sẽ chờ ngươi nói.
Thảo nào bị Viêm La gây sức ép đến suýt đứt bóng. Chắc là tiểu nhi vô tri bị tên khốn kiếp ấy cho vài viên kẹo dỗ ngọt: 'Cho ca xin ít máu nha...bla bla' rồi đi.
Hầm hừ tự bất mãn một chốc, Diện Sân rốt cuộc chịu không nổi thò tay ra véo lấy cái lỗ tai đang không ngừng vẫy vẫy chọc người kia, miệng còn không quên nói: "Bản tôn cứu ngươi từ tay ác nhân, nhìn ngươi đáng thương như vậy, rũ lòng thu ngươi làm đồ đệ, thu làm đồ đệ quan môn."
Y không hỏi Ma Bắc Mạn có nguyện ý hay không, ngược lại chỉ thờ ơ thông báo cho đối phương, giống như đang nói chuyện "hôm nay thời tiết rất đẹp, ta muốn mặc đồ ngủ ra đường". Cường thế mà bá đạo.
Ở tu chân giới, ngoài thiên tư, ngoài kiên trì nỗ lực, yếu tố khiến một tu chân giả bước lên đỉnh nhân sinh, không ngoài cái khác chính là sư tôn của mình.
Trò tốt dạy ra đồ hay. Bái một sư tôn vạn pháp uyên thâm, tu vi cao cường, chắc chắn sẽ có không ít chỗ tốt. Cho nên tu chân giả rất để tâm đến chuyện sư tôn.
Nếu đặt vào trường hợp một người khác, bất thình lình nhảy ra một kẻ lạ mặt không rõ tên tuổi, không rõ tu vi, càng không quen không biết bỗng dưng nhận mình làm đồ đệ, nhất quyết sẽ sống chết cự tuyệt. Mà cũng không một ai giống như Diện Sân, thấy thuận mắt, liền muốn thu.
Nếu vì một sai lầm mà y ghét bỏ, hắn phải làm sao?
Diện Sân sắc mặt đen thui như đáy nồi, có một loại xúc động rất hận muốn từ mặt tên đồ đệ mới ra lò thiếu tâm nhãn này, móng tay sắc bén bấu chặt lên lỗ tai Ma Bắc Mạn, giọng điệu bất thiện: "Bản tôn đi không đổi tên, ngồi không đổi họ, tôn xưng Diện Sân!"
Lỗ tai nhạy cảm yếu ớt bị bấu phát đau, Ma Bắc Mạn chỉ run lên một cái, sau đó bất động không dám làm ra phản ứng gì, rất sợ bị người giận, hai chân phía trước vô thức cào nhẹ, giọng ư ử như cún con vô tội.
Ma Bắc Mạn dưới dâm uy của ai đó, yên lặng nén đau, trong lòng bi thương khó tả. Được người tâm niệm đặt tên là một điều hạnh phúc, người tâm niệm đặt cái tên quá không nỡ nhìn, thì chính là ưu thương thành sông.
Diện Sân nhìn mỗ thú uất ức bị nhéo, cuối cùng cũng nhéo đã tay, buông ra như không có chuyện gì xoay người xuống giường, ngồi vào ghế tự rót một ly trà, mặt không biểu cảm nhìn con thú nhỏ trắng tuyết ngoan ngoãn nằm trên giường giương mắt nhìn theo y.
"Nói một chút chuyện tình ở cái thung lũng kia đi?" Y nhấp một ngụm trà, không để ý lắm nói.
Ma Bắc Mạn tựa cằm lên chân trước, nằm đối mắt với người ngồi bên bàn, không biết nên nói cái gì mới đúng.
Dù sao bản thân trọng sinh là việc không thể nói, ít nhất là lúc này. Cho nên, Ma Bắc Mạn chọn lựa chỉ nói phần kịch tình giống như kiếp trước, lại đan thắt thêm chuyện của hắc bào nhân kia vào: "Ta là huyết thống của tộc Thụy Thú, bởi vì toàn thân đều là bảo, bị nhân loại phát hiện sau đó vây giết ở Vạn Lý Sơn, kết quả đang lúc trốn tránh hoản loạn thì người bào đen kia xuất hiện, nói muốn ta trao sinh mạng cho hắn, hắn giúp ta giết sạch những người đó."
Lúc đó Ma Bắc Mạn bị tên kia chọc đến chỗ đau, kiên quyết khước từ, cuối cùng suýt thì bỏ mạng. Mà không biết lúc ấy Diện Sân làm cách nào để cứu hắn ra. Hắc bào nhân kia nếu muốn nói, thì chính là Ma Bắc Mạn đỉnh phong kiếp trước, cũng chỉ có thể ngang tay nghênh chiến.
Nghĩ nghĩ, thần thức liền phóng ra dò xét Diện Sân, cũng không dám lộ liễu tra xét, mà dùng ảo thuật âm thầm cảm nhận khí tức của y. Dù gì thần thức là cô đọng từ tiền kiếp theo đến hiện tại, không bị cản trở bởi tu vi thán thể, đem thần thức phóng ra, dưới uy áp có thể cảm nhận như hàng lứa ngang bậc của đám người Bồ Mệnh.
Bất quá cẩn thận cảm nhận một vòng, lại căn bản không dò la được bất cứ dấu hiệu gì trên người Diện Sân, tứ bề trầm ổn, như hàn đàm thâm u tĩnh mịch, sâu không thấy đáy, thâm tàng bất lộ.
Thần hồn của Ma Bắc Mạn, có thể sánh với tu sĩ bậc Hóa Thần, nhưng mà Diện Sân người này, như thế nào lại không cảm nhận tới đây? Cho dù có bảo khí che chắn, thì trên cấp bậc vẫn có thể nhìn ra. Chỉ trừ phi, y đã siêu việt Hóa Thần, chạm đến Pháp Thánh, bước đến ngưỡng sắp phi thăng.
Chỉ có như vậy, mới giải thích được vì sao y có thể không tổn hao gì mà cứu hắn ra khỏi hắc bào nhân.
Diện Sân nghe mấy chữ tóm lược, không khỏi chậc lưỡi, đồ đệ mới ra lò của y rất có tiết tấu làm nhân vật chính, cái gì mà bị vây giết, cái gì mà bị hủy diệt, đều rất có năng lực chịu khổ hóa thần, bất quá con đường nhân vật chính của đồ đệ ngốc liền bị y ngang nhiên đạp đổ. Không đáng tiếc a~
Nhân vật chính cũng không dễ làm, làm không khéo chính là mất mạng. Thú nhỏ này y vừa mắt như vậy, không thể để nó nguy hiểm được. Tốt nhất cứ làm vai phản diện như y đi, thanh thản an nhàn chờ nhân vật chính đến tìm chết là được, haha!
Mặc dù chưa có sắp xếp vai diễn rõ ràng nào trong quyển sách này, nhưng Diện Sân đã hiển nhiên khẳng định bản thân đóng vai phản diện.
Dù gì đóng vai ác nhiều năm ở đại vị diện, y sớm đã quen lắm rồi. Cứ tới tìm đánh là giết.
Tu vi trên Hóa Thần, thâm tàng bất lộ. Cho dù kiếp trước y phi thăng trong lúc Ma Bắc Mạn bị Khốc Tu nhốt đi, cũng không thể mãi tận sau này không hề có danh vọng gì.
Dù sao, Hóa Thần phi thăng, đại lục này vạn năm qua vẫn chưa có một ai. Cho dù có là ẩn sĩ, thiên tượng lúc độ kiếp phi thăng cũng không tài nào che dấu. Mà còn phi thăng trước cả Khốc Tu, gã đó không phải mỗi ngày không niệm tên một lần thì không phải là lão cáo già tông chủ Thành Tang Tông hại hắn vạn kiếp bất phục.
Trước khi rời khỏi hắc ám, Ma Bắc Mạn cũng đã sớm giao phó, nhưng bất quá, vẫn muốn biết, quá khứ không có Ma Bắc Mạn hắn, y như thế nào?
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]