Y nói với hệ thống: "Hạ tràng thôi, chào hỏi vị diện bé nhỏ này nào." Sau đó, cả người hạ dần xuống, càng lúc càng nhanh, y bào vì ngược gió mà bay lên, như một con hồ điệp giương cánh lộng lẫy.
Mà bên dưới này, sau khi huyết trận lộ diện, Khốc Tu liền lao tới, một tay vung lên, tiên kiếm rời tay chém về phía dây leo đang trói chặt Thụy Thú.
Đợi Khốc Tu kịp thời định hình lại vị trí của đối phương, đã thấy người nọ khuôn mặt kề sát mình, cả người phủ kín trong bào đen, chỉ lộ ra hai mắt xanh lục, đồng tử dựng đứng như mắt mèo.
"Một con chuột hoang cũng dám ồn ào với bổn tọa!" Người nọ mắt mèo híp lại, quanh người hắc khí lạnh băng như lửa cháy hực lên, tay bào vung nhẹ, đã cách không chưởng Khốc Tu văng xa hơn trăm trượng.
Khốc Tu ôm ngực, khóe môi trào ra máu tươi, không thể tin nhìn lại hắc bào nhân kia.
Một chưởng không, có thể phá cả kinh mạch của hắn? Người này rốt cuộc là ai? Vì sao trong Ma tu chưa bao giờ từng biết qua người như vậy?
"Khốc tông chủ không nên khinh xuất." Âm thanh đạm mạc của Bồ Mệnh tông chủ vang lên, Khốc Tu quay đầu nhìn lại, đã thấy được vạt áo đen thêu cổ ngữ của đối phương gần trong gang tấc.
Hắn cắn răng, lau đi vết máu bên môi, khẽ cười đáp: "Làm Bồ Mệnh tông chủ chê cười. Khốc mỗ chỉ muốn cứu Thụy Thú."
Ngay lúc đó, âm thanh ngạo nghễ của hắc bào nhân đang vang vọng khắp nơi bỗng dưng bị áp chế.
Tiếng nói đạm mạc từ trên thiên không vọng xuống, như chuông đồng gõ vào linh hồn, uy áp dị thường.
Hai mắt xanh lục của hắc bào nhân co lại, ngẩng phắt lên nhìn. Ngoài xa trăm trượng cả Bồ Mệnh tông chủ lẫn Khốc Tu cũng ngước nhìn lên.
Còn xa xa ngoài rìa mảnh sâm lâm, các tu chân giả cũng nghe rõ mồn một âm thanh giáng xuống từ thiên không đó, không khỏi kinh hách. Đến khi sực tỉnh lại nhớ đến đám oán linh xung quanh, vội vung pháp bảo lên, chỉ có giật mình khó giả.
Toàn bộ, toàn bộ oán linh ngập trời giết mãi không hết, lúc này như bị đóng băng, đứng im trong hư không. Từ xa nhìn lại, ựa như một lớp băng đen kết lại trên nền trời.
Diện Sân từ thiên không hạ xuống, tư thái như một đấng thần tối cao đang giáng phạt. Uy áp mỗi lần xuống gần mặt đất lại ngày một tăng lên, đính trụ linh hồn vạn vật.
Cho đến khi đến trên không chỉ cách trung tâm huyết trận vài trượng mới dừng lại, dưới chân gió cuốn dần dần tán đi, y phục đen huyền, thắt lưng nạm ngọc, tường vân ẩn hiện, tóc đen như thác đổ trên vai, trên tai trái lúc ẩn lúc hiện một chiếc khuyên vàng khắc rồng ngậm hồng châu.
Hai mắt sâu thẳm của y khóa chặt hắc bào nhân, từ trên cao bễ nghễ nhìn xuống, lãnh lệ dị thường, âm thanh phát ra càng thêm sắc bén: "Bản tôn hỏi, mi chắc chứ? Viêm La?"
Hắc bào nhân bị Diện Sân gọi ra đích danh, đứng bất động ở nơi đó, chỉ cách huyết trận có vài bước chân, lại không thể cử động đến gần.
Hai mắt xanh lục vô thần, thẫn thờ nhìn người đứng trên hư không như thần nhìn xuống hắn, linh hồn giống như bị khóa chặt, giống như có hàng ngàn hàng vạn dây leo gai góc đang không ngường siết chặt lấy linh hồn gã, chỉ cần người này động lên sát ý, sẽ vỡ nát trong hư không, không còn chút bụi.
Hệ thống co ro trong thức hải nhìn người bị Diện Sân áp bách, thấy đối phương hai mắt mở lớn vô thần, lóe lên sợ hãi không khỏi cảm thấy đối phương thật đáng thương. Bản thân mị không bị Lão tổ nhắm đến mà còn sợ vã mồ hôi, huống chi cái tên đáng thương này, chắc chắn tư vị rất..không tả nổi...
Bên kia Bồ Mệnh tông chủ cùng Khốc Tu cũng bị định trụ lại không thể nhúc nhích, kinh ngạc lẫn hoảng hốt nhìn về hướng người vừa từ thiên không đáp xuống kia, cứ như thần minh ở đại vị diện hạ thế, bễ nghễ thiên hạ.
Khốc Tu bên cạnh không còn tâm trạng nói chuyện, hai mắt chặt chẽ nhìn về xa xa phía trước, Diện Sân đứng trên miệng xoáy, gió thổi bay y phục, tráng lệ uy nghi như thần giáng phạt, trường bào đen huyền thêu tường vân nổi bật trên hư không, trong một thoáng khiến người nhìn thất thần.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]