Diện Sân vừa dứt lời, bên kia đã thấy Bồ Mệnh hai tay sinh phong, bay thẳng đến vị trí bị phong bế của Thụy Thú, bàn tay lật úp, đao phong chém ra từng mảnh cắt trên không.
"Mỹ nhân an tĩnh lợi hại quá đe!" >_<
Hệ thống kinh hô, một bên nhỏ nước dãi nhìn chằm chặp người ta.
Nếu lắng nghe kỹ, dưới từng đao phong hắn tạo ra, tiếng la hét của oán linh không ngừng vang lên, thống khổ dị thường.
Rõ ràng trong đao phong có mang theo đạo thuật thanh tẩy tà khí, trên đường Bồ Mệnh tông chủ đi qua, oán linh bị quét sạch thành một thông lộ, nhưng rất nhanh sau đó liền bị hàng ngàn oán linh khác thế chỗ.
Bồ Mệnh tông chủ quả thực là khí thế không suy, nhưng giữa trùng điệp oán linh che trời lấp đất, hắn cũng chỉ còn là một điểm sáng le lói, phút chốc cũng sẽ bị chôn vùi, không sớm thì muộn mà thôi.
"Hệ thống, mi có biết cái mảnh rừng nhỏ kia có gì không? Từ lúc đến đây, đám người này cứ liên tục tranh đoạt nó." Diện Sân khó hiểu nhăn mày hỏi hệ thống trong thức hải.
Hệ thống ngạc nhiên đáp lại: "Mị còn tưởng ngài biết chứ? Sao còn hỏi ngược mị?"
Diện Sân liếc mắt xem thường: "Phí lời, chỗ đấy ban đầu vốn không hề cảm nhận ra khí tức của đại bảo vật gì, bản tôn làm gì phải để tâm."
"Ờ được, mà mị cũng không quét được bên dưới đó có thứ gì, mấy người kia ban nãy tạo ra lồng phòng hộ, với hệ thống rối tung của mị hiện tại, muốn cưỡng ép dò
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhan-vat-phan-dien-von-phan-dien/1286797/chuong-12.html