*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Diệp Trần không nói gì, nghe Lục Lương nói vậy, cô chỉ thầm thở dài trong lòng.
“Tôi có cảm giác mình như mắc nợ bọn cho vay nặng lãi ấy.”
“Chứ không phải hả?” Ba Tám cắn hạt dưa, “Cô nhìn điệu bộ của Lục Lương kìa, có giống đến đòi nợ hay không chứ!”
“Được rồi,” Diệp Trần gật gù, “tôi sẽ trả tiền.”
“Ừ… Gì gì gì kia?!” Ba Tám giật mình, “Cô trả nợ gì hả?”
“Đối với thứ tình cảm bất chấp trong gió trong mưa vẫn chờ đợi em kiểu này,” Diệp Trần nghiêm mặt, “tôi cảm thấy mình không thể nào cự tuyệt được.”
Ba Tám: “…”
“Thế nhiệm vụ thì sao?” Ba Tám nhặng lên, “Không làm nhiệm vụ nữa hả?”
“Ai bảo không làm, nhưng anh xem, hiện giờ tôi cũng đâu làm được đâu…”
Ba Tám câm nín, tay cầm nắm hạt dưa, nhìn cái vẻ mặt đầy hy sinh của Diệp Trần một hồi lâu, cuối cùng anh ta nói: “Cô đừng diễn nữa… Tôi nhìn thấy cái ánh sáng vui sướng lấm lét trong mắt cô rồi đấy…”
Diệp Trần lắc đầu: “Đâu, đâu có vui, tôi là một người làm nhiệm vụ rất nghiêm túc đấy!”
“Ừ.” Ba Tám gật gù, “Tôi tin cô.”
Nói xong, Ba Tám vứt vỏ hạt dưa vào thùng rác, vẻ mặt dửng dưng kia, nhìn là biết ngay nói dối.
Diệp Trần chột dạ, với Ba Tám, với cả Lục Lương. Lục Lương thấy cô cúi đầu đứng lủi thủi một
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhan-vat-phan-dien-toi-nuoi-deu-ngoeo/2098689/chuong-78.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.