*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc. 
Nghe đáp án khẳng định mà hệ thống đưa ra, Diệp Trần không khỏi có chút chờ mong. 
Tuy tình cảm với Cố Gia Nam đã được tẩy trừ sạch sẽ nhưng mùi vị món sườn xào chua ngọt Cố Gia Nam nấu vẫn còn khắc sâu trong óc Diệp Trần. Cô lon ton chạy đi sắp bát đũa bày lên mâm cơm, chờ cơm Quân Diễn nấu. Chờ một lúc thì Quân Diễn bưng đồ ăn tới. 
Đó là một đĩa xương đen như than, Diệp Trần ngơ ngác ngó ngược ngó xuôi thứ bày trên bàn, nghe Quân Diễn nhẹ nhàng bảo: “Ăn đi.” 
Diệp Trần không nén nổi nỗi bi thương, trong lòng òa khóc. 
Ngoài mặt cũng muốn khóc lắm, nhưng hơi khó một chút, miệng cô mếu máo, làm như sắp khóc đến nơi. Quân Diễn chột dạ, giải thích: “Đã gần ba trăm năm ta chưa hề làm cơm, con ăn tạm trước đi đã, làm thêm mấy lần nữa chắc sẽ ổn thôi.” 
“Dạ…” 
Diệp Trần tủi thân há miệng, cầm đũa gắp miếng sườn cho vào mồm, khó ăn đến nỗi cô thà không bao giờ ăn cơm nữa. 
Cô ăn đại mấy miếng rồi bỏ đũa xuống, ủ rũ nói: “No rồi ạ.” 
“Ừ.” Quân Diễn gật đầu, “Tối rồi, ôn lại bài rồi đi ngủ đi.” 
Diệp Trần “dạ” một tiếng ỉu xìu, Thập Tam dẫn cô về phòng mình. 
Trong phòng chỉ có một chiếc giường giản dị cộng thêm một cái bàn, một cái giá sách để trống và tủ quần 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhan-vat-phan-dien-toi-nuoi-deu-ngoeo/2098631/chuong-20.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.