Quân Diễn cất cả chồng sách vào trong túi Càn Khôn, trao đổi thêm vài điều tâm đắc trong nuôi đệ tử với Tống Tập rồi về động phủ của mình, vừa về đến nơi liền trông thấy đạo đồng của mình và Diệp Trần đang trợn mắt nhìn nhau.
"Một chút thôi." Diệp Trần nói rất nghiêm trang.
"Không được." Đạo đồng cự tuyệt dứt khoát.
"Thật đấy, một chút thôi cũng được."
"Thật sự không được."
"Hai đứa đang nói gì vậy?" Quân Diễn vào trong động, chiếc áo trắng y mặc nổi bật trong cảnh băng tuyết như mặt trời tỏa sáng chói lòa.
Ôi mẹ.
Diệp Trần nhìn chằm chằm vào mặt Quân Diễn, mắt híp lại, không dời đi nổi, thấy rất đau mắt.
Cô sắp bị cái thứ ánh sáng này làm mù rồi.
Nhưng gặp được người đẹp như vậy, cho dù có mù, cô vẫn muốn nhìn tiếp!
Quân Diễn thấy cô nhìn chăm chú bèn bước lại gần, cúi đầu cau mày nhìn đứa trẻ như hoa như ngọc trước mặt.
Tống Tập dạy rằng nếu một đứa trẻ nhìn đệ rất nghiêm túc thì có nghĩa là nó có yêu cầu gì đó, thế là chàng khoan thai hỏi: "Con muốn gì?"
"Dạ?" Diệp Trần giật mình, sau khi nhận thức được Quân Diễn vừa bảo mình nói ra yêu cầu, cô phải cố hết sức tránh nhìn mặt y để ngăn bản thân nói ra mấy câu quái gở đại loại như "con muốn người", níu kéo một chút lý trí trở về, nghiêm túc trả lời: "Con muốn ăn cơm!"
"Đồ ăn có khí bẩn, tu chân bắt đầu từ tịch cốc."
Quân Diễn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhan-vat-phan-dien-toi-nuoi-deu-ngoeo/2098630/chuong-19.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.